Luật sư Triệu giúp Yến Tùng Nam nói rõ ràng hơn, ông ta nói như vậy, càng chứng tỏ Diệp Kiến Công không phải
là một người sợ phiền phức.
Yến Tùng Nam gật dầu lia lịa: “Luật sư Triệu nói rất đúng, bác à, thủ đoạn của tên nhãi ranh đó vô cùng thâm hiểm độc ác, ai mà biết được anh ta sẽ dùng cách gì?”
Diệp Kiến Công cảm thấy dưới mông như mọc ra một cái kim, chỉ muốn lập tức rời khỏi bệnh viện, nhưng mà, lão không thể thể hiện ra mình đang sợ hãi nhiều đến thế nào ở trước mặt của luật sư Triệu và Yến Tùng Nam, lão nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rồi, hai người ra ngoài trước đi, việc này tôi tự biết xử lý”
Yến Tùng Nam gật đầu: “Bác cố gắng tĩnh dưỡng, cháu xin phép đi trước”
“Ông chủ cố gắng tĩnh dưỡng, tôi cũng xin phép”
Hai người cùng ra khỏi phòng bệnh.
“Cảm ơn luật sư Triệu, nếu không có anh, hôm nay tôi e là... hầy...”
“Chú đừng khách sáo với tôi như vậy, nếu không có chú, tôi sớm đã lên Tây thiên rồi, đi, chú đi đâu, tôi đưa chú đi.”
Hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi bệnh Viện.
Bọn họ vừa rời đi, Diệp Kiến Công cấp tốc tìm thân tín đến, nhanh chóng làm thủ tục xuất viện cho mình, sau đó vội vàng rời khỏi bệnh viện, đến nhà đều không vào mà tìm một nơi ổn thỏa trốn ở đó.
Còn về hai người con trai của lão, tình trạng vết thương quá nặng, lúc này không thể xuất viện, lão chỉ có thể tìm thêm vài tên vệ sĩ nữa đến để bảo vệ bọn họ.
Đêm hôm đó, Diệp gia bị cháy lớn, không ai biết làm thế nào mà bị cháy, cũng không ai biết lửa bắt đầu từ đâu, đợi đến khi người nhà Diệp gia phát hiện ra thì đám lửa đã không thể khống chế được nữa.
Đêm hôm đó ánh lửa ngập trời, như chiếu sáng khắp không trung, người trên kẻ dưới nhà Diệp gia đều quần áo xộc xệch chạy ra ngoài.
Cuối cùng, phải gọi đến số điện thoại báo cháy 119, cả một đội phòng cháy chữa cháy mới dập tắt được đám lửa.
Diệp gia sống trong một căn biệt thự, đám lửa tuy to những cũng không hề lan sang những nhà khác.
Chỉ có điều, trận lửa lớn này, thực sự đã làm bị thương mấy người, trong đó còn có một người chết.
Người bị chết đó, không phải ai khác, lại chính là... vợ của Diệp Kiến Công...
Đêm đó, tất cả người của Diệp gia đều chạy ra ngoài, ầm ầm chen chúc nhau chạy ra khu vực rộng rãi, bởi quá nhiều người không có ai đi xem vợ của Diệp Kiến Công có chạy được ra ngoài hay không.
Cứ mãi như thế đến khi cảnh sát phòng cháy chữa cháy dập tắt đám lửa, hỏi thăm bọn họ kiểm tra liệu còn có ai vẫn chưa ra ngoài, lúc đó mọi người mới phát hiện, hình như bà Diệp vẫn chưa ra ngoài.
Bởi vậy đội phòng cháy chữa cháy vội vàng xông vào bên trong tìm người.
Chỉ có điều, đến khi bọn họ tìm thấy bà Diệp, bà ta đã không còn thở nữa, trong tay vẫn còn đang nắm chặt sợi dây chuyền kim cương của mình.
Khi người của Diệp gia nói chuyện này cho Diệp Kiến Công biết, lão nghe xong lập tức hôn mê.
Sau khi tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, giống như tên ngốc vậy, miệng lúc nào cũng lẩm bẩm.
“Tôi biết mà, tôi biết mà... tôi biết mà...”Diệp Kiến Công liên tiếp nói ba câu tôi biết mà, cả cơ thể lại càng run lên cầm cập.
Lão biết mà, tên đàn ông đó sao có thể bỏ qua cho bọn họ được, anh ta nhất định là tìm không thấy lão, cho nên... mới phóng hỏa.
Rõ ràng lão đã bị nếm khổ cực từ tay của tên đàn ông đó, tại sao vẫn còn đi đồng ý với Hạ Như Sương, khiến cho cả nhà cùng bị chuốc lấy tai họa ngập đầu.
Con trai thì tàn phế, vợ thì chết, Diệp Kiến Công giờ đã không thể nhìn thấy tương lai của mình.
Ngày hôm sau, Du Dực nhận được một cuộc điện thoại, đến từ... Yến Tùng Nam.
Anh cầm điện thoại đi lên sân thượng, nghe thấy đầu dây bên kia Yến Tùng Nam hưng phấn nói bô lô ba la một hồi, mới nhướng mày: “Cái gì, hỏa hoạn? Vợ lão chết rồi? Ha, đúng là... gây nghiệp chướng quá nhiều, ông trời cũng không thể nhìn được nữa, phải trừng trị lão, như vậy tôi càng đỡ phải ra tay!”