Đầu dây bên kia Yến Tùng Nam có chút kinh ngạc: “Đám lửa đó, không phải là anh đốt à... nhưng mà, Diệp Kiến Công lại tưởng anh làm”
Hắn thật sự tưởng rằng Du Dực làm chuyện đó cho nên mới vui mừng như thế gọi điện đến cho anh ta, cho anh ta biết chuyện đau lòng xảy ra đêm qua tại Diệp gia.
Thật không ngờ lại không phải là tên gian phu đó làm.
Việc này vẫn khiến Yến Tùng Nam hơi kinh ngạc, đêm qua, sau khi đội phòng cháy chữa cháy dập lửa xong mới pháy hiện lửa cháy từ phòng khách lan rộng ra, phòng khách không có người ở, không giống tự nhiên cháy mà giống như có người cố tình phóng hỏa thì đúng hơn.
Vụ án này được giao cho cục cảnh sát, có điều trước mắt vẫn không hề có tiến triển nào.
Du Dực cười chế nhạo: “Từ trước đến giờ tôi đều thích dùng nắm đấm để giải quyết mọi vấn đề, kiểu như vậy không phải là phong cách của tôi, lão tưởng vậy thì cứ để cho lão tự tưởng đi, dù sao đi nữa cũng là cho lão một bài học”
Đối với việc này, Du Dực không quan tâm lắm, anh vốn định hôm nay hoặc ngày mai trước khi rời đi sẽ đi gặp Diệp Kiến Công một chuyến, nếu không lão lại cho rằng lời nói của anh đều chỉ là nói suông.
Thế nhưng thật không ngờ, mới qua một đêm, Diệp gia đã tự mình làm loạn hết cả lên.
Một trận lửa lớn, thiêu chết vợ của Diệp Kiến Công.
Du Dực đỡ phải ra tay.
Với kiểu thủ đoạn hãm hại người khác này, anh trước giờ đều rất coi thường, có điều, Diệp Kiến Công tưởng như vậy thì cứ để lão tưởng tượng tiếp đi.
Dù sao, lão cũng không dám soi đến đây, nếu như lão dám đến tìm, anh vẫn sẽ đi trước lão một bước.
“Diệp gia đã báo cảnh sát rồi, phía cảnh sát đang điều tra nguyên nhân vụ cháy, còn cả...điều tra ai là người phóng hỏa, nói không chừng sẽ điều tra đến anh đấy!”
Tâm trạng Du Dực hôm nay vẫn giống như ngày hôm qua, đặc biệt tốt, nghe giọng nói của Yến Tùng Nam anh bỗng không hề cảm thấy bực bội như trước đây.
Anh cười mỉa mai nói: “Vậy thì cứ để bọn họ đến đây”
Yến Tùng Nam đang định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Nhiếp Thu Sính vọng vào từ đầu dây bên kia: “Du Dực, Du Dực... anh mau xuống đây, giúp em mổ Ca...
Nụ cười chế giễu trên khuôn mặt Du Dực trong phút chốc chuyển thành ấm áp, mỉm cười, anh lườm một cái vào điện thoại, cố ý mở miệng thật to nói: “U, anh xuống đây
לל
Vợ...
Nhiếp Thu Sính ở bên dưới nghe thấy câu này cũng không thấy quá ngại ngùng, dù sao ngày hôm qua anh đã gặm nhấm cô cả một ngày, tất cả những lời nói không biết xấu hổ, ngượng ngùng đều đã nói ra rồi.
Nhiếp Thu Sính đang mặc tạp dề, đứng ở cửa phòng bếp, gương mặt sốt ruột, “Ay dà, anh mau lên chút đi, nó lại sống lại rồi... a... rơi xuống nền nhà rồi...”
Du Dực vẫn chưa tắt điện thoại, tay cầm theo điện thoại đi về phía đó: “Đừng vội, để anh đến bắt nó, đã nói rồi, để anh xử lý, tay em yếu vậy lỡ bị thương thì phải làm sao?”
Mặt Nhiếp Thu Sính ửng hồng: “Tại em nhìn thấy anh đang nghe điện thoại mà?”
“Tắt máy rồi, không nói nữa.”
Du Dực lúc này mới tắt điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Anh cố tình để Yến Tùng Nam nghe thấy, chính là muốn để hắn biết, đến giờ phút này Nhiếp Thu Sính là vợ của anh.
Quả nhiên, Yến Tùng Nam cầm điện thoại đứng chôn chân ở đó một lúc rất lâu không hề có động tĩnh nào.
Trong đầu hắn cứ nghĩ mãi về giọng nói ban nãy của Nhiếp Thu Sính.
Lúc Nhiếp Thu Sính nói chuyện với Du Dực, trong giọng nói mang theo sự mỏng manh, thanh nhã giống như đang làm nũng vậy, tràn ngập dáng dấp của một cô gái nhỏ, bất cứ ai nghe thấy đều muốn che chở, yêu thương, thế nhưng cô chưa từng đối xử với hắn như thế.
Nhưng hắn lại nhớ về những chuyện trước đây, bản thân hắn gần như chưa từng về nhà, hắn cũng chưa từng dành thời gian cho cô.
Những lúc hắn đối diện với cô, trước giờ đều cảm thẩy phiền phức, chán ghét, hắn cũng chưa từng nhìn thẳng vào mắt cô, cũng chưa bao giờ chủ động xin lỗi cô trước, là hắn đã phụ cô trước.