Nếu những người này muốn mạnh mẽ lôi cô đi thì cô còn có thể dùng gậy gộc đánh loạn một trận, nhưng tất cả bọn họ đều là hàng xóm láng giềng bình thường, cũng không phải đỏ mặt tía tai cãi nhau với cô, điều này khiến Nhiếp Thu Sính dù có cứng cỏi đến đâu cũng không thể phát tiết ra được. Khi nhìn thấy Thanh Ti bị người ta ôm lên xe, toàn thân Nhiếp Thu Sính toát mồ hôi lạnh: “Các người tránh ra cho tôi...”
“Em gái à, đừng náo loạn nữa, chúng là đàn bà, đã gả cho người ta, sinh con cho người ta, một đời đều trải qua như vậy, vợ chồng nhà nào mà chẳng có vài chuyện khập khiễng, em thấy có đúng không?”
“Chuyện nhà chúng tôi, không phiền các vị phải quan tâm.”
Nhiếp Thu Sính đẩy đám người đó ra, liền chạy về phía chiếc xe, nhưng cửa xe đã bị Yến Tùng Nam khoá trái, cô cố mở thế nào từ bên ngoài cũng không được.
Nhiếp Thu Sính dùng sức đập của xe, vô cùng sốt ruột gọi tên của Thanh Ti: “Thanh Ti, Thanh Ti con ơi...”
Cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Yến Tùng Nam, hung tợn nói: “Anh trả Thanh Ti lại cho tôi.”
Cô không ngờ rằng Yến Tùng Nam lại dùng loại thủ đoạn đê tiện thế này, lợi dụng những thôn dân không hiểu chuyện khiến cô không có cách nào xuống tay được. Trong lòng Yến Tùng Nam vô cùng đắc ý, nhưng trên mặt lại tràn đầy áy náy, nói: “Thu Sính, đừng giận dỗi với anh nữa, mấy năm nay quả thực là anh không tốt, lạnh nhạt với em và con. Từ nay về sau anh sẽ bù đắp cho hai mẹ con, lên xe đi, không lẽ em muốn để anh mang con gái rời đi, muốn nhà chúng ta tách ra sao?”
Lời này của hắn thoạt nghe thì có vẻ như đang giải thích, lại thêm bộ dáng vô cùng thành khẩn nhưng thực chất, chỉ có Nhiếp Thu Sính nghe ra – đó hoàn toàn là uy hiếp. Nếu cô không đi, hắn sẽ mang Thanh Ti đi. Thanh Ti đã bị hắn khoá vào trong xe, không có chìa khoá xe, hắn nhất định sẽ không thả con bé ra. Chuyện đến nước này, Nhiếp Thu Sính đã không còn lựa chọn nào khác. Cô sống lại hết thảy đều vì con gái mình, nếu không có Thanh Ti, cuộc sống của cô còn có nghĩa lý gì cơ chứ?
Nhiếp Thu Sính nhìn thấy gương mặt khóc lóc của con gái trong xe, nét sốt ruột trên mặt buông xuống, chỉ còn kiên quyết và lạnh lùng, cô nói: “Được, được... tôi đi theo anh.”
Cô không tin mình cố gắng bao lâu nay mà vẫn phải một lần nữa đi vào con đường cũ, từ nơi này đến Lạc Thành còn một đoạn đường rất dài, nếu thật sự không còn cách nào, cô sẽ lựa chọn giết chết Yến Tùng Nam.
Trong lòng Yến Tùng Nam nhất thời càng thêm đắc ý, hừ, chỉ là một mụ đàn bà nhà quê, không lẽ hắn còn không thu thập được sao?
“Vậy lên xe đi, ngôi nhà này cũng không cần sử dụng nữa, về sau sẽ mua đồ mới cho mọi người.”
Nhiếp Thu Sính không hề động đậy, chỉ lạnh lùng nói: “Yến Tùng Nam, tôi đồng ý đi theo anh, nhưng mà tôi không chắc chắn rằng sẽ không phát sinh ra chuyện gì, hy vọng anh sẽ không hối hận.”
Đôi mắt trong như nước hồ thu của cô - giờ không có lấy một chút ánh sáng nhu hoà, nếu có cũng chỉ là lạnh lùng nghiêm nghị, âm ngoan, giống như nước sông băng giá trong ngày trời đông giá rét - lạnh đến thấu xương.
Yến Tùng Nam chợt cảm thấy có một tia sợ hãi khó hiểu, từ ánh mắt của Nhiếp Thu Sính, hắn cảm thấy được sát khí khiến hắn bất thình lình rùng mình một cái. Nhưng ngay sau đó, Yến Tùng Nam đã trở về trạng thái bình thường, hắn ta khinh thường Nhiếp Thu Sính, cho dù người phụ nữ này muốn làm gì đi chăng nữa thì dù sao hắn ta cũng là một người đàn ông, chẳng lẽ còn không đối phó được cô ta?
Nhưng mà, sự đau đớn truyền đến từ cổ tay và khắp cơ thể đã ngay lập tức nhắc nhở hắn, chỉ một vài phút trước đó đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng Yến Tùng Nam có chút không yên, nhỡ đâu ả đàn bà này thật sự không muốn sống nữa thì phải làm sao? Nhưng vất vả lắm mới có thể thuyết phục được Nhiếp Thu Sính cùng đi với hắn, dù hắn sợ hãi thế nào cũng phải kiên trì tiếp.
“Xem em nói gì kìa, chúng ta là vợ chồng, làm sao có thể phát sinh chuyện gì chứ? Yến Như Kha, lại đây, chúng ta đi thôi.”