Nhưng giờ đây, cô lại không nói gì khác, chỉ thuận theo lời nói của ông: “Dạ, con biết, chú nói đúng, chỉ cần con thật lòng thật dạ đối xử tốt với họ, thì họ sẽ nhất định thấy được điều tốt của con, chỉ là... nhiều lúc con có một mình ở ngoài rất cô đơn, rất muốn có người nhà có thể ở bên.”
Ông Hạ nhíu mày: “Chồng con, con của con, đều là người nhà của con, sao con có thể một mình được?”
Hạ Như Sương tay nắm ống nghe điện thoại có chút lẩy bẩy, sao ông Hạ lại nói những lời này.
Vốn dĩ cô nghĩ là ông Hạ sẽ nói, An Lan trên Hải Thành, nếu có chuyện gì thì tìm nó được rồi, đây không phải là lời nói hay nói của ông sao, nhưng ông không nói.
Trong lòng Hạ Như Sương tự nhiên suy nghĩ, có phải Hạ An Lan đã nói gì với ông không?
Thế nhưng, Hạ Như Sương trước giờ không phải kẻ dễ bỏ cuộc, cô nói với ông rất nhiều, rất lâu, sau cùng nói về lúc nhỏ cô bật khóc, còn cố ý nói về Tiểu Ái, nói về việc cô yêu cô em gái ấy đến thế nào, mong muốn em có thể sống đến hiện tại.
Lời nói này của Hạ Như Sương cuối cùng cũng làm ông Hạ mềm lòng, ông đưa số điện thoại cá nhân của Hạ An Lan cho cô.
Như Sương à, chú nói với con số điện thoại này, không biết có đúng không, nếu An Lan biết được, nhất định sẽ trách chú, nếu không có việc gì quan trọng, tốt nhất là con đừng gọi cho nó, nó đối với con... trước giờ vẫn...”
Câu nói sau cùng, ông Hạ không có nói ra, nhưng ông biết là Hạ Như Sương hiểu.
“Chú an tâm, con đều hiểu cả.”
Đây là câu nói cuối cùng của Hạ Như Sương, nhưng, sau khi cúp máy, vẻ mặt cô ta thay đổi hẳn.
Vẻ mặt tàn bạo, bàn tay nắm lấy ống nghe điện thoại gân cốt cũng trắng xanh cả lên.
Cô tốn tâm trí lấy được số điện thoại riêng của Hạ An Lan từ ông Hạ, cô phải gọi, không ai nghĩ cho cô thì cô phải lắp đường cho mình.
Hạ Như Sương bấm dãy số lạ, thấp thỏm không yên gọi qua đi, một hồi sau, đầu dây bên kia bắt máy, “A lô... “
Nghe được giọng của Hạ An Lan, bỗng cô cảm thấy khẩn trương, nói theo kế hoạch đã định, giọng nức nở: “A lô, anh Lan... xin anh, đừng cúp máy, có thể... xin anh nghe em nói trước không...”
Hạ An Lan mới họp xong một cuộc họp, vừa trải qua cuộc tranh luận gây gắt, vấn đề là việc liên quan đến vịnh Nam Thủy.
Lúc này là lúc anh đau đầu nhất, vốn dĩ anh nghĩ số máy riêng của anh gọi đến là từ người nhà, thấy số máy lạ, anh đã lưỡng lự mới bắt máy, bởi vì số máy này chỉ có người nhà anh biết.
Nhưng không ngờ rằng, sau khi bắt máy thì lại nghe tiếng của Hạ Như Sương, Hạ An Lan đột nhiên cảm thấy tai anh bị dơ, xém tí nữa là quăng điện thoại đi.
Anh không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là ba anh đã đưa số điện thoại này cho Hạ Như Sương.
Nghe tiếng khóc thút thít của Hạ Như Sương, Hạ An Lan chỉ thấy thật giả tạo.
Anh cất tiếng lạnh nhạt: “Tôi cũng không muốn nói lời khó nghe, cô cũng đừng hạ thấp nhân phẩn của mình nữa.”
“Anh Lan, anh Lan... xin anh hãy giúp em, em... em không sống nổi ở nhà họ Du nữa, người nhà họ ai cũng mưu mô cả, họ toàn muốn lợi dụng em để tiếp cận anh, chỉ muốn lợi dụng em để đạt được lợi ích từ anh, em không đồng ý, họ liền kêu người lấy kim đâm em... ngay tối hôm qua, họ còn đánh em... anh Lan ơi, xin anh giúp em với, em không sống nổi nữa...”