Đây mới là ý nghĩa của một gia đình thật sự, bất kể bạn đi bao xa, bất kể khi nào bạn trở về nhà, luôn luôn có một chiếc đèn vì bạn mà phát sáng, cũng vĩnh viễn có một người đang chờ bạn.
Một khắc kia, Du Dực hiểu rõ người con gái này là cả cuộc đời của anh hơn bất kỳ ai khác, là gia tài lớn nhất, là bảo vật vô giá của anh.
Thứ cô cho anh, là sự ấm áp mà không có bất cứ ai trên thế giới này từng cho anh.
Trời sau khi vào thu, mỗi ngày thêm lạnh, nhất là đến buổi tối, sương càng dày hơn.
Nhiếp Thu Sính đứng ở trong bóng đêm tựa hồ nhỏ bé vô cùng, nhất là từ bên cạnh nhìn sang, thật mỏng manh, tựa hồ một cánh tay cũng thừa sức ôm trọn.
Du Dực bước chân nhanh hơn, chạy đến trước mặt Nhiếp Thu Sính.
Cô nghe được tiếng bước chân, định quay đầu nhưng còn chưa kịp xoay sang, đã bị kéo vào một cái ôm rộng lớn cứng rắn.
Nhiếp Thu Sính theo bản năng muốn giãy dụa, thế nhưng theo gió đêm thổi qua, rất nhanh liền ngửi thấy mùi quen thuộc, thân thể của cô nhất thời thả lỏng, căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Cô ở trong lòng Du Dực xoay người, nhìn lại ánh mắt có vẻ hơn mỏi mệt của anh.
Cô lộ ra nụ cười ôn nhu: “Anh về rồi.”
Du Dực ôm chặt cô: “Thật xin lỗi bà xã, anh hôm nay về trễ, làm sao em lại ở dưới này, hiện tại bên ngoài đã có chút lạnh, thân thể em gầy yếu, ngộ nhỡ cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
Nhiếp Thu Sính cười cười: “Em cũng không ngủ được, liền đi xuống đây xem một chút... Hơn nữa em cũng vừa mới xuống không lâu, thật...”
Du Dực cầm tay Nhiếp Thu Sính, cau mày: “Tay lạnh như vậy, còn nói vừa mới xuống đây.”
Bị vạch trần nên Nhiếp Thu Sính có chút ít lúng túng, “Thật sự là mới vừa xuống tới...”
Du Dực sờ sờ mặt cô, cũng đã lạnh, anh cúi đầu nhẹ nhàng cắn trên mặt cô cắn một cái: “Lừa đảo...”
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt lên, khẽ đẩy anh một cái.
Du Dực cởi áo khoác ra choàng lên vai cho cô: “Bên ngoài lạnh, chúng ta về nhà thôi, sau này anh sẽ cố gắng không về trễ như vậy nữa, em cứ ở nhà chờ anh, đừng đi ra ngoài nữa, biết không?”
Nhiếp Thu Sính ngại ngùng, nói: “Em cũng không phải là có ý xuống chờ anh, em chỉ là ngủ không được, có thể... Buổi tối ăn hơi nhiều, thuận tiện đi xuống để tiêu hóa...”
Du Dực biết cô chính là lo lắng cho mình, xuống đây chờ anh, nhưng da mặt cô mỏng nên ngượng ngùng.
Anh dụ dỗ nói: “Ừ ừ ừ... Là anh suy nghĩ nhiều, bà xã chúng ta mau trở về đi thôi?”
Cô thấy khuôn mặt Du Dực tràn đầy mỏi mệt, trong lòng biết ngày hôm nay chắc chắn là anh vô cùng bận rộn, nhưng chuyện công việc của anh có bận rộn thì cô cũng không giúp được, chỉ có thể ở nhà cố gắng không để cho anh lo lắng.
Du Dực sờ sờ mũi: “Vẫn chưa...”
Anh vốn định nói dối cô là ăn rồi, thế nhưng hiện tại anh đúng là rất đói bụng, nếu như sau khi trở về không ăn, không thể tránh được dạ dày gầm gừ, nhất định là sẽ bị phát hiện, không bằng bây giờ thành thật thừa nhận.
Anh ôm eo Nhiếp Thu Sính đi vào trong nhà, Nhiếp Thu Sính nghe giọng điệu này của anh, dừng lại quay đầu nhìn anh: “Buổi trưa thì sao? Có phải buổi trưa cũng chưa ăn hay không?”
Du Dực cười nói: “Ăn, buổi trưa có ăn.”
Nhiếp Thu Sính nghiêm mặt, véo một cái lên mu bàn tay anh: “Lại gạt em... Buổi trưa em cũng không nên tin tưởng anh.”
Lúc buổi trưa Du Dực gọi điện thoại nói ăn rồi, khi đó Nhiếp Thu Sính thật sự đã tin.
Du Dực biết là cô thương anh, trong lòng ấm áp, dỗ dành cô nói: “Anh không có lừa em, thật sự ăn...”
Nhiếp Thu Sính giận trừng mắt một cái, “Sau này không cho phép như vậy nữa, công việc có bận rộn đến đâu nhưng cơm nhất định phải ăn.”