Trên đời này không có ai giống như cô ấy, có thể cho anh cảm giác an tâm và ấm áp này.
Du Dực không kể màn đấu khẩu ở bệnh viện, cũng không nói tại sao lại đột nhiên phải đưa họ đi.
Những việc phiền não này anh không muốn để cô ấy biết.
Nhiếp Thu Sính thở phào: “Không sao thì tốt, vậy em có thể yên tâm rồi… Bên ngoài lạnh lắm phải không? Sao tay anh lạnh thế?”
Cô nắm lấy tay Du Dực, muốn sưởi ấm cho anh, không chịu buông.
Du Dực mỉm cười: “Hơi lạnh một chút, vậy nên mới về nhanh, trong nhà vẫn ấm nhất.”
Hai người ngồi với nhau, Nhiếp Thu Sính hiếu kỳ hỏi: “Nhưng sao lại đi đột ngột vậy, bây giờ đã trễ vậy rồi, họ đều đã có tuổi, liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe không.”
Du Dực cầm một cái cánh gà, giơ ra trước mặt Nhiếp Thu Sính, “Không sao, bác sĩ kiểm tra xong rồi, sức khỏe của họ rất tốt, huống hồ họ không tin bác sĩ ở Thủ đô, cứ muốn trở về Hải Thành chữa trị, anh cũng đành chịu.”
Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Vậy à…”
“Họ đi hết rồi, cuộc sống của chúng ta coi như yên bình, ăn đi nào.” Đây là lời thật lòng của Du Dực, đưa ba mẹ anh đi trong lòng anh mới cảm thấy cuối cùng mây đen cũng tan rồi.
Nhiếp Thu Sính nhìn cái cánh gà, ngửi mùi thơm của nó, vừa muốn vừa không muốn: “Em không đói, lúc tối đã ăn rất nhiều rồi.”
“Anh đặc biệt mua cho em, ít nhiều cũng ăn một chút đi.”
“Nhưng… sẽ mập lắm.”
“Em gầy như vậy phải ăn nhiều một chút mới được.”
Du Dực dỗ dành một lát, cuối cùng Nhiếp Thu Sính mới ăn vài miếng.
Vợ chồng ông Du đi rồi, hai người họ đều thở phào nhẹ nhõm, ăn khuya xong nằm trên giường, chưa kịp đợi Du Dực muốn làm gì khác, Nhiếp Thu Sính đã ngủ mất rồi.
Đây có lẽ đây là lần cô ngủ nhanh nhất trong khoảng thời gian gần đây.
Du Dực nhìn cô mà cười, ngủ nhanh thật đấy, hại anh có ý định gì khác cũng không kịp.
Chẳng bao lâu, Du Dực cũng chìm vào giấc ngủ.
…
Hành trình dài gần 20 tiếng, từ Thủ đô đến Hải Thành, cuối cùng cũng đến nơi.
Khi ông bà Du từ xe lửa bước xuống dường như không đi nổi nữa.
Hai người họ ban đầu trên xe lửa còn gây ầm ĩ mấy lần nhưng dù gì hai người cũng đã có tuổi, còn quen sống sung suống, trên xe lửa ăn không ngon ngủ không yên, đi vệ sinh cũng phải xếp hàng, hai người thật sự chịu không nổi.
Khi từ xe lửa bước xuống, hai ông bà mừng suýt khóc, cuối cùng cũng thoát khỏi giày vò rồi.
Bốn thanh niên nói: “Chúng tôi đưa hai vị về nhà.”
Ông bà Du lập tức từ chối: “Không cần, không cần các cậu tiễn, chúng tôi tự về.”
“Vậy không được, lão Đại đã dặn dò, nhất định phải đưa hai vị bình an về nhà, nếu không chúng tôi trở về rất khó báo cáo.”
Nói xong không đợi họ nói tiếp liền đưa hai người khỏi trạm xe, lên xe taxi.
Ông bà Du đành đưa địa chỉ cho họ.
Sau khi đến nơi, bốn người không xuống xe, nhìn hai ông bà vào nhà xong, liền bảo tài xế taxi đưa họ trở về trạm xe lửa.
Ông bà Du vừa bước vào cửa, liền có người đi báo với Hạ Như Sương, lúc này cô ta đang đắp mặt nạ liền vội vã dọn dẹp rồi xuống nhà.
Xuống dưới lầu thì vừa thấy hai người họ bước vào phòng khách, cô ta nhìn hai người họ sững người một lúc, vì nhìn họ rất nhếch nhác.
Sắc mặt hai người tối sầm, quần áo nhăn nhúm còn đầy bụi đất, đầu tóc rối bù, trên mặt còn hơi dơ, tinh thần có vẻ rất tệ, cứ như cả đêm chưa ngủ vậy.