Thế nhưng đầu dây bên kia bận liên tục, cô ta gọi liền 10 phút mới có có người nghe máy.
Người nhấc máy là ông Hạ, vừa nghe thấy tiếng của ông, Hạ Như Sương không nói gì cả mà khóc rống lên: “Alo, chú ơi, là con… con bị hãm hại, con…”
Hạ Như Sương vẫn luôn nghĩ rằng mình hiểu ông Hạ, là người chính trực nhưng cũng dễ động lòng.
Để đối phó với ông ta, nhất định phải dùng nước mắt, khiến ông thấy cô ta đáng thương, đồng cảm với cô ta, cô ta đã nghĩ trước mọi lời lẽ.
Chỉ cần ông Hạ chịu giúp đỡ, thì cho dù Hạ An Lan không đồng ý, cảnh sát cũng phải nể mặt ông.
Thế nhưng Hạ Như Sương không ngờ rằng, cô ta chưa nói hết, ông đã ngắt đứt lời cô: “Như Sương, cô dan díu với một thằng đầu gấu xã hội đen, có ý đồ mượn côn đồ giết người, chuyện này có thật hay không?”
Hạ Như Sương sững sờ, tim thót lên, xong rồi, chắc không phải là Hạ An Lan đã nói cho ông già biết rồi chứ.
Nếu như thật là như vậy thì mọi đường lui của cô ta đều bị chặn hết rổi.
Lần này Hạ An Lan muốn ép cô vào chỗ chết hay sao?
Hạ Như Sương nắm chặt lấy điện thoại,vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu, chú ơi, không phải như vậy, chú nghe con nói, chú không thể chỉ nghe lời người khác mà không tin cháu giải thích, cháu bị hãm hãi, cháu vô can, cháu không làm. Chú ơi, chú là người hiểu cháu hơn ai hết, cháu đã kết hôn rồi, làm sao có thể ngoại tình được, đối tượng ngoại tình lại là đầu gấu xã hội đen…”
Nếu như Hạ An Lan không nói trước với ông Hạ thì có lẽ ông đã tin lời Hạ Như Sương.
Thế nhưng, đây là điều mà con trai nói với ông, giữa hai người, tất nhiên ông sẽ nghe lời con trai hơn.
Ông đau lòng nói: “Trước đây tôi vẫn nghĩ tôi khá hiểu cô, cảm thấy cô biết điều nghe lời, sẽ không bao giờ gây chuyện, nhưng bây giờ, tôi mới cảm thấy tôi chưa từng nhìn thấu cô. Đến bây giờ, cô vẫn còn không thừa nhận. Được, cô nói cô giải thích, thế cô giải thích rõ ràng cho tôi xem, những bức ảnh cô trần truồng quấn lấy lão Đao là như thế nào?”
Hạ Như Sương giật thót mình, ảnh? Ảnh nào?
Lòng dạ Hạ Như Sương lạnh buốt từng cơn, Hạ An Lan lấy đâu ra ảnh? Anh ta... Anh ta nhìn thấy rồi, nhìn thấy cô với người đàn ông khác ở trên giường…
Thảo nào… thảo nào lần này anh ta không nể nang chút nào, anh nhất định cảm thấy cô ta quá bẩn thỉu.
Cơ thể Hạ Như Sương run lên liên tục, cô ta muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ biết run rẩy nói: “Chú… chú ơi, cháu không biết chú nhìn thấy... ảnh gì, cháu… chú phải tin tưởng cháu, cháu bị ép buộc, cháu… không phải, thật sự không phải cố tình…”
“Đủ rồi, là bị ép buộc, hay là tự nguyện, lẽ nào tôi không nhìn rõ hay sao, tôi thật sự hối hận vì ban đầu đã đem cô từ cô nhi viện về.” Ông Hạ thật lòng yêu thương Hạ Như Sương nhưng cô ta khiến ông quả thật quá thất vọng.
Nếu như ngay từ đầu Hạ Như Sương thành khẩn nhận lỗi, khai hết mọi chuyện với ông. Thì nhiều nhất ông cũng chỉ mắng cho một trận, chắc chắn sẽ không thể không quan tâm.
Thế nhưng, cô ta đã làm gì, ngay từ đầu đã hết lời phủ nhận, nói bản thân vô tội, nói mình bị hãm hại.
Đợi ông nói đến bức ảnh, cô ta lại nói mình bị ép buộc, từ đầu đến cuối không có một câu nào là thật.
Cho đến thời khắc này, ông Hạ không thể không thừa nhận, không biết từ bao giờ Hạ Như Sương đã lầm đường lạc lối rồi…hoặc là, ông chưa từng nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta!