Ông ta run lên vì giận: “Cô… cô… thằng cả, li hôn với cô ta ngay, loại đàn bà này đúng là tai ương, cô ta còn ở đây thì từ nay về sau nhà chúng ta không còn ngày nào yên ổn nữa.”
Chưa đợi chồng lên tiếng, cô ta đã nói: “Hôm nay tôi nói đến đây, những “việc tốt” mà nhà họ Du các người đã làm đó, đừng nghĩ tôi không có chứng cứ. Muốn li hôn với tôi, được thôi, dám li hôn với tôi thì tôi cũng dám giao nộp chứng cứ buôn lậu của nhà họ Du, buôn lậu đến hàng trăm triệu nhân dân tệ, thì các người ngổi tù cho đến chết. Còn chuyện của hai ba con ông nữa nữa, báo chí thích nhất là khai thác đời tư của những nhà giàu có. Đến lúc đó, cả cái Hải Thành này đều biết bộ mặt thật của các người.”
Cho dù cha con ông Du có tức giận đến đâu, thì lúc đó cũng biết rằng, Hạ Như Sương không nói suông, cô ta thật sự dám làm như vậy.
Anh trai Du Dực quát lớn: “Rốt cục thì cô muốn gì?”
Hạ Như Sương dựa vào lưng ghế: “Làm gì à, từ nay về sau tôi vẫn là dâu cả nhà họ Du, tôi không gây phiền phức cho mấy con bồ nhí của anh, thì anh cũng ngoan ngoãn một chút, trước đây sống thế nào, thì từ nay về sau tiếp tục sống như vậy!”
Nhà họ Du là lối thoát cuối cùng của cô ta, cô ta tuyệt đối không thể rời đi, dù gì thì chuyện cũng làm to thế này rồi, Hạ Như Sương không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, hình tượng mà cô ta đã dốc sức xây dựng ở cái nhà này đã tan tành cả rồi.”
“Cô đừng có mơ…” Anh trai Du Dực quyết tâm phải li hôn với cô ta, chỉ cần nghĩ đến cô ta đã lên giường với lão Đao, anh ta lại cảm thấy kinh tởm, muốn đánh chết cô ta.
Hạ Như Sương nghiêm mặt: “Hừ, được thôi, bây giờ tôi sẽ công bố cho toàn dân thiên hạ biết những chuyện đẹp mặt của nhà họ Du, tôi không sống được thì các người cũng đừng mong yên thân. Đừng tưởng tôi dễ bắt nạt, cho dù không có nhà họ Hạ, tôi cũng có thể làm cho nhà các người khuynh gia bại sản, thân bại danh liệt.”
Chồng cô ta tức giận đến mức muốn xông lên, nhưng bị ông Du giữ lấy.
Ông Du xem ra vẫn còn chút lí trí: “Được… có điều, nhưng cô phải giao nộp tất cả sổ sách và ảnh ọt trong tay cô ra.”
“Ông coi tôi là con ngốc hay sao? Tôi đưa hết bằng chứng về các người cho các người rồi, thì các người sẽ xử lí tôi ngay trong chớp mắt, dù sao thì… tôi vẫn muốn làm dâu cả nhà họ Du thêm vài năm nữa.”
Trong lòng ông Du biết rõ, bằng chứng trong tay Hạ Như Sương có liên lụy đến bọn họ, cũng liên lụy đến chính bản thân cô ta, một khi đã bị lộ ra, thì gia đình nhà họ sẽ không còn ràng buộc gì nữa, sẽ xử lí cô ta một cách thê thảm hơn nữa.
Sau khi cân nhắc xong, ông Du nói: “Hạ Như Sương, hôm nay tôi chọn cách thỏa hiệp không phải vì sợ cô, tôi chỉ là không muốn làm ầm chuyện này lên, hủy hoại sự nghiệp mà nhà họ Du đã khổ sở xây dựng bao lâu nay.”
“Hừ…” Hạ Như Sương không thèm quan tâm xem ông Du nói gì, cô ta thừa biết cả nhà này là hạng người như thế nào, thể diện quan trọng hơn tất cả. Những bằng chứng trong tay cô ta nhất định có thể khống chế chặt chẽ cả nhà họ.
Ông Du nói tiếp: “Sổ sách mà giao nộp cho cảnh sát thì cô nghĩ cô sẽ có quả ngọt mà ăn chắc. Vài năm nay, cô cũng tham gia buôn lậu, không phải chỉ có cô biết làm sổ sách. Đến lúc đó, nhà họ Du chúng tôi phải vào ăn cơm tù thì cô cũng phải vào cùng, chẳng ai thoát được cả đâu.”
“Được, chỉ cần các người không tiếp tục gây phiền phức, thì tất nhiên tôi sẽ không giao nộp, tôi mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi, nấu cơm xong lên lầu gọi tôi.”’
Hạ Như Sương đưa tay ra cho người giúp việc đỡ cô ta đi lên.
Cô ta vừa đi lên, anh trai Du Dực liền đập vỡ mọi thứ ở trên bàn: “Con đĩ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bóp chết cô ta…”