Thư ký vô cùng khó xử: “Nhưng... ngày mai đã có hẹn với mấy người rất quan trọng, đều là đã xắp sếp từ nửa tháng trước!”
“Vậy sắp xếp để tối.”
Vẻ mặt thư ký đau khổ, buổi tối... vậy có muộn quá không?
Hạ An Lan mặt lạnh: “Còn có vấn đề gì sao?”
Thư ký vội vàng lắc đầu: “Không, không có... không thành vấn đề, tôi sẽ bố trí, chỉ là Thị trưởng ngài phải đến rạng sáng mới có thể về nghỉ ngơi!”
Đây là thư ký lo lắng, công việc buổi trưa hoãn lại, như vậy thì thời gian nghỉ ngơi buổi tối cũng sẽ bị chiếm dụng rất nhiều.
Thư ký lo lắng, Hạ An Lan sẽ không được nghỉ ngơi tốt.
Anh vốn chính là người làm việc đến điên cuồng, người khác tốt xấu gì còn có ngày chủ nhật, nhưng anh cho tới bây giờ đều không có, đêm nay nếu lại không được nghỉ ngơi tốt, sớm muộn gì cũng sẽ khiến mình phải nhập viện.
Hạ An Lan đối với việc này ngược lại chẳng hề để ý: “Rạng sáng thì rạng sáng, trễ mấy cũng không sao cả, cậu chỉ cần để dành thời gian trưa mai cho tôi là được.”
Thư ký gật đầu: “Được, đã hiểu rồi, tôi nhất định sẽ sắp xếp tốt.”
Trong lòng của cậu ta quả thực kinh ngạc. Ngài Thị trưởng để ý rất nhiều đối với em gái mình. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chỉ là trông thấy một cô bé ánh mắt tương tự, lại để ý đến mức này, công việc thường ngày quan tâm nhất cũng có thể để ra đằng sau, hoàn toàn trở thành một Thị trưởng Hạ không giống như cậu ta từng biết.
“Địa điểm ăn cơm đã xác định chưa?”
Thư ký nói: “Xác định địa điểm rồi, ngay tại khách sạn Phong Thái, tôi...”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Hạ An Lan cắt ngang: “Sao lại ở Phong Thái, chỗ đó có thể ăn được sao?”
Thư ký trợn tròn mắt, trước kia Thị trưởng chưa bao giờ quan tâm ăn ở nơi nào, vậy mà lần này lại để ý địa điểm: “A? Bình thường không phải đều ở đó sao?”
Hạ An Lan ném bút trong tay: “Lần này là bình thường sao?”
Lần này anh coi trọng như vậy, để ý như vậy, kết quả thư ký lại chuẩn bị cho anh cái chỗ đó.
Thư ký không dám nói gì khác: “Vậy ngài muốn ở nơi nào? Tôi sẽ đi bố trí.”
Hạ An Lan nhíu mày nghĩ một lát: “Ở Hải Thành có một cửa hàng lâu đời đến cả trăm tuổi tên là Trân hay Lầu gì đó...”
Thư ký hít một hơi, Thị trưởng thật đúng là biết chọn địa điểm: “Thị trưởng, đó chính là Cửu Trân Lầu, thế nhưng ngài không phải là người bình thường, tiếp khách không thể vượt qua quy định...”
Hắn không dám nói cụ thể, liền cúi đầu xuống không nói thêm câu nào nữa.
Hạ An Lan thờ ơ nhìn cậu ta: “Đây là bản thân tôi tiếp khách riêng, tôi sẽ tự bỏ tiền, cậu lập tức đi sắp xếp cho tôi, quyết định ở chỗ này đi.”
Thư ký vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi...”
“Vậy còn không mau đi.”
Thư ký sợ tới mức lập tức quay người chạy ra bên ngoài. Ngài Thị trưởng hôm nay, vô cùng nóng nảy.
Ra khỏi văn phòng, thư ký gọi điện thoại đến Cửu Trân Lầu. Cậu ta biết rõ đây là nhà hàng kiểu Trung Quốc uy tín lâu năm, mỗi ngày chỉ cung cấp 30 bàn, đoán chừng phải hẹn sớm trước nhiều ngày mới được. Cậu ta thật sự lo lắng không hẹn được vào ngày mai.
Quả nhiên không ngoài dự tính, ngày mai đã không còn chỗ. Thư ký nói hết lời, cuối cùng dứt khoát nói ra thân phận của Hạ An Lan, người ta mới đồng ý cho thêm một bàn.
Giải quyết xong chuyện này, thư ký mới gọi qua cho Du Dực.
“Alo, Cục trưởng Du, tôi là thư ký của Thị trưởng Hạ. Ngài Thị trưởng không phải đã nói muốn mời gia đình ngài ăn cơm sao. Không biết trưa mai ngài có rảnh không ạ?”
Một tay Du Dực lái xe, một tay nghe. Anh nghe được thư ký bảo ngày mai, trong lòng liền kinh ngạc, nhanh như vậy đã hẹn rồi!
Anh do dự một chút, nói: “Ngày mai tôi rảnh!”
“Vậy hẹn vào 12 giờ trưa mai, ngài thấy có được không?”