Nhưng ai có thể ngờ, đã nhiều năm như vậy, con gái ông vậy mà lại không chết.
Ông cảm thấy đây có thể là ông trời đang trêu đùa gia đình ông, những năm qua chỉ là một cơn ác mộng, bây giờ ác mộng cuối cùng cũng đã biến mất.
Hạ Như Sương thấy dáng vẻ nôn nóng chờ mong, đôi mắt đẫm lệ của ông Hạ, trong lòng cô ta rất khó chịu nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng quan tâm, cô ta nói: “Chú, trước tiên chú đừng nóng vội. Lần này, Tiểu Ái không biến mất đâu, em ấy đang ở Hải Thành. Bây giờ, con đã là chị dâu của em ấy, con có thể tìm được em ấy.”
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!...” Ông Hạ nhận ra Hạ Như Sương vẫn còn quỳ vội vàng nói: “Con... sao con còn quỳ ở đó? Mau đứng lên! Mau đứng lên! Như Sương... Nếu như lời con nói là thật thì cả nhà chúng ta sẽ cảm ơn con. Chú nhất định sẽ hậu tạ con...”
Tay Hạ Như Sương run lẩy bẩy, câu nói này của ông Hạ giống như tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta.
Bởi vì câu nói này của ông mang hàm ý, ông căn bản chưa từng xem cô ta là người nhà.
Hạ Như Sương nghiến răng, lão già đáng chết này, trước đây thì luôn miệng nói cô là người nhà, đối đãi với cô như con gái ruột. Bây giờ, cuối cùng cũng nói thật lòng rồi, bao nhiêu năm qua cô ở nhà họ Hạ chỉ giống như một người ở mà thôi, ông ta chưa từng xem cô là người một nhà.
Bất kể trong lòng căm hận thế nào, trên mặt Hạ Như Sương đều có thể làm ra vẻ rất cảm động vì lời nói của ông Hạ, cô ta nói: “Chú, chú nói cái gì thế? Tiểu Ái là em gái con mà, chúng ta đều là người một nhà. Trong lòng con mong muốn Tiểu Ái sống khỏe mạnh hơn ai hết. Chú không biết khi con nhìn thấy em ấy, con... kích động đến mức không thể thốt lên lời, con suýt chút nữa cho rằng... suýt chút nữa cho rằng em ấy là ma.”
Ông Hạ bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “Này, sao con không đi tìm An Lan? Sao An Lan có thế không biết chuyện này chứ?”
Hạ Như Sương đã sớm nghĩ ra lý do rồi, cô ta cúi đầu khổ sở nói: “Chú, chú... quên rồi à, anh An Lan luôn không thích con. Anh ấy không nhận điện thoại của con. Con đi tìm anh ấy, anh ấy cũng không gặp con. Nhưng mà chuyện quan trọng như thế, con cũng quá nóng lòng muốn nói cho chú biết, cho nên... con mới đi suốt đêm về đây.”
Câu nói này của cô ta rất khéo léo nhưng lại rất mưu mô.
Thậm chí cô ta không hề để cập đến chuyện ban ngày cô ta gọi điện cho ông Hạ cũng không nhận điện thoai.
Nhưng câu nói này của cô ta sẽ khiến ông Hạ lập tức nghĩ đến ban ngày, ông từ chối không nhận điện thoại của Hạ Như Sương. Ông sẽ áy náy, sẽ tự trách.
Quả nhiên, ông Hạ áy náy nói: “Trách chú! Trách chú!... Nếu như ban ngày chú có thể nhận điện thoại của con, con sẽ không phải chạy đến đây rồi...”
Ông Hạ cũng quá kích động, con gái có thể quan trọng hơn bất cứ điều gì. Hạ Như Sương mang theo tin tốt này quay về, khiến ông Hạ lập tức đem sự chán ghét trước đây đối với cô ta gạt hết sang một bên. Bây giờ, trong đầu ông tràn ngập ý nghĩ đi Hải Thành tìm con gái mình.
Hạ Như Sương vội vàng lắc đâu: “Chú là do con không tốt, sao có thể trách chú được. Nếu như không phải con làm ra những chuyện khiến chú quá thất vọng, sao chú có thể sẽ không nhận điện thoại của con chứ. Chú luôn là người yêu thương con nhất trong ngôi nhà này, là lỗi của con, sau này con nhất định sẽ sửa chữa, con hy vọng... sau này, thỉnh thoảng có thể đến đây thăm cô chú, con đã thỏa mãn rồi.”