Hạ Như Sương vội vàng đưa ông bà Hạ vào: “Ừ, chúng tôi nôn nóng muốn gặp hai người nên đã đến ngay, đúng rồi Thu Sính đâu?”
Du Dực chưa từng gặp ông bà Hạ, nhưng anh cảm thấy ánh mắt hai vị này nhìn anh rất kỳ lạ, hơn nữa hình như họ đang rất căng thẳng, giống như đang chờ đợi gì đó.
Anh nói: “Trong nhà bếp đang cắt trái cây.”
Hạ Như Sương gọi lớn: “Thu Sính, Thu Sính cô mau ra đây, cô xem tôi đưa ai đến gặp cô nè?”
Hai ông bà đều hướng mắt về nhà bếp, họ nắm chặt tay nhau, căng thẳng chờ đợi con gái xuất hiện.
Đột nhiên một giọng nam vang lên: “Ba mẹ, sao hai người lại đến đây?”
Hạ Như Sương nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên xem, nhìn thấy Hạ An Lan đang đứng trước mắt, lúc đó cả người ả run lên.
Sao anh ta lại ở đây?
Lúc nhìn thấy Hạ An Lan, ả cảm thấy như có quả bom trong đầu đang phát nổ vậy.
Ả dốc hết công sức, suốt đêm từ Hải Thành đi đến Dung Thành, ở trước cửa nhà họ Hạ dầm mưa hai tiếng đồng hồ, mới để ông Hạ chịu gặp ả, ả cố gắng dùng mọi thủ đoạn, đưa ông bà Hạ đến đây, mục đích là để họ nhận lại Thu Sính trước khi Hạ An Lan và Nhiếp Thu Sính nhận nhau, như thế bản thân sẽ trở thành ân nhân của nhà họ Hạ, vì ả đã giúp họ tìm được con gái.
Nhưng, tại sao? Ả dùng mọi thủ đoạn, trước mắt chỉ cách thành công nửa bước ngắn ngủi, sao Hạ An Lan đột nhiên lại xuất hiện chứ.
Vậy chẳng phải tất cả nỗ lực của ả, thời khắc này đã tan thành mây khói sao?
Ả sợ tình huống xấu nhất, cuối cùng đã xảy ra rồi.
Lúc này, Hạ Như Sương sắc mặt tối sầm lại.
Ông bà Hạ nhìn thấy con trai minh cũng rất bất ngờ.
“An Lan, con… sao con lại ở đây?”
Hạ An Lan ánh mắt nghiêm nghị, bước vội đến trước mặt hai người: “Ba mẹ sao hai người lại đến đây, ai to gan như vậy, dám đưa ba mẹ đi xa như thế?”
Câu nói của anh sắc lạnh vô cùng, đây không phải câu hỏi, anh vừa nhìn đã biết ai đưa họ đến đây, câu nói của anh thật ra đang châm chọc Hạ Như Sương.
Hạ Như Sương run cầm cập, lúc nãy khi Hạ An Lan đi ngang qua ả, anh nhìn ả bằng nửa con mắt, chính ánh mắt đó, đủ khiến ả cảm nhận được sát khí tràn ngập.
Ông Du xua tay, “An Lan con khoan hãy hỏi việc này, Như Sương nói nó tìm thấy Tiểu Ái rồi, nó đưa chúng ta đến đây gặp Tiểu Ái, nhưng sao con lại ở đây?”
“An Lan, con… con nói mẹ nghe, có phải con đã… đã…” bà Hạ nắm chặt tay con trai, giọng run run nói không thành lời.
Hạ An Lan gật đầu: “Mẹ, con đã…”
Hắn chưa nói xong, một cô bé từ trên lầu chạy xuống, miệng gọi to: “Cậu ơi, cậu ơi, Tiểu Hồng Mã của con hư rồi…”
Hạ Như Sương run cầm cập, suýt nữa ngã xuống đất, Thanh Ti đã xuất hiện, con bé gọi anh là cậu… cậu…
Dù cho vừa nãy ả vẫn không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ, tiếng cậu này đã nói ả biết, tất cả kế hoạch của ả đã tiêu tan rồi.
Tiếng “Cậu” này không chỉ làm Hạ Như Sương run rẩy, mà ông bà Hạ cũng rất kích động, hai ông bà để lộ sự chờ mong và kích động khiến người xem không khỏi xót xa, họ nhìn Thanh Ti, hai người kích động đến mức không biết nói gì.
Đứa bé này gọi An Lan là cậu, vậy… chắc chắn nó là con gái của Tiểu Ái, chính là cháu ngoại của họ!
Hạ An Lan vẫn chưa nói xong, anh xoay người lại đưa tay ra với Thanh Ti đang chạy đến, bế bổng cháu gái lên.