Tiểu Hồng Mã là đồ chơi lúc tan làm anh mua cho Thanh Ti, vừa to bàn tay, Thanh Ti rất thích.
Thanh Ti đưa Tiểu Mã trong tay lên: “Cậu ơi cậu xem, một chân của Tiểu Hồng Mã bị gãy rồi?”
Chân trước bên trái của Tiểu Hồng Mã đúng là bị gãy mất, có lẽ do lỗi chế tác. Hạ An Lan không vui lắm, đồ chơi anh mua cho Thanh Ti, chơi chưa bao lâu đã hư rồi? Tiệm đồ chơi đó đúng là lừa gạt.
Hạ An Lan sờ đầu Thanh Ti: “Hư rồi cũng không sao, cậu sẽ mua cho con cái mới.”
Thanh Ti lắc đầu: “Con không muốn cái mới, con muốn cái này thôi, cậu, con thích cái này, mẹ nói không được có mới nới cũ.”
“Được, mẹ nói đều đúng cả, cậu sửa một chút là được.”
“Dạ.”
Hạ An Lan an ủi Thanh Ti xong, bế nó quay người sang, để ba mẹ nhìn dáng vẻ của Thanh Ti, anh nói: “Ba mẹ, hai người xem…”
Gương mặt bé nhỏ của Thanh Ti hiện ra trước mắt hai ông bà, đôi mắt to, cái miệng be bé, ngũ quan tinh xảo, da trắng như tuyết, rõ ràng giống hệt như Tiểu Ái sống xuất hiện trước mắt họ.
Ông Hạ xúc động đến mức nước mắt sắp rơi xuống, “Tiểu Ái, Tiểu Ái của nhà ta…”
Đôi tay già nua của ông run rẩy, hình như ông muốn đến ôm Thanh Ti, nhưng Thanh Ti hơi sợ nên ôm chặt và nấp vào lòng Hạ An Lan.
Lúc nhìn thấy Thanh Ti. Bà Hạ hai tay nắm chặt tay vịn xe lăn suýt nữa không đứng vững, bà ấy không khóc, bà không giống như ông Hạ. Hai mắt bà sáng lên, giống như trải qua đêm tối dài dằng dặc, đột nhiên xuất hiện một luồng sáng lóa mắt, xua tan tất cả bóng tối trong lòng bà.
Bà nhìn thẳng Thanh Ti, miệng bà mở ra, bà đang nói chuyện, nhưng, bà lại không phát ra âm thanh gì, vì bà quá vui mừng.
Niềm vui và lòng kích động đó dâng lên trong lòng bà, cuộn trào mãnh liệt, trái tim bà đã chết đi hai mươi năm, nay trong giây phút này đã đập trở lại.
Từ khẩu hình của bà Hạ An Lan biết bà đang gọi Tiểu Ái, anh ôm lấy Thanh Ti quỳ xuống đất, anh nói: “Mẹ, đây không phải là Tiểu Ái, đây là cháu ngoại của mẹ, là cháu ngoại ruột của mẹ, mẹ xem, nhà chúng ta có con cháu rồi, ba mẹ làm ông ngoại bà ngoại rồi.”
Hạ An Lan luôn biết ba mẹ anh rất muốn anh sớm kết hôn sinh con, nhưng anh đến giờ vẫn chưa có, anh cũng cảm thấy bản thân nửa đời sau vẫn sẽ độc thân như vậy, anh không cần kết hôn.
Thế nên trong lòng anh luôn rất áy náy với ba mẹ, vì anh biết rõ, nếu trong nhà có một đứa bé, ba mẹ anh sẽ vui hơn rất nhiều.
Trẻ con là vật thần kỳ nhất trên đời, chúng có thể khiến tất cả mọi người khi đối mặt với chúng có thể vứt bỏ tất cả phòng bị, vứt bỏ toan tính, nở nụ cười chân thành.
Trẻ con cũng có thể khiến người ta có thể bước qua mọi bi thương đau khổ.
Anh vốn cho rằng, nhà họ Hạ sẽ mãi mãi không thể có được một đứa bé, nhưng không ngờ sau khi tìm thấy Tiểu Ái, còn có thêm một bất ngờ lớn như vậy.
Ông ngoại, bà ngoại, ông bà Hạ có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, họ tưởng cả đời này cũng không thể nhìn thấy nhà họ Hạ có con cháu ra đời.
Nhưng bây giờ, cháu ngoại ruột của họ đang đứng trước mặt họ, xinh đẹp giống hệt một thiên thần.
Nó đáng yêu thế, hai mắt đen tròn lấp lánh, giống hệt Tiểu Ái lúc nhỏ.
Ông Hạ rất muốn đến ôm Thanh Ti, nhưng lại sợ dọa con bé sợ, nước mắt ông đầm đìa, giọng nói lạc đi, “Con, ta… ta là ông ngoại của con… Ta là ông ngoại của con…”