“Em cũng không biết sở thích của họ? Em sợ… không hợp khẩu vị của họ.” Lần đầu tiên Nhiếp Thu Sính cảm thấy căng thẳng khi nấu cơm.
Du Dực cười nói: “Em nấu gì họ đều sẽ thích, nhưng họ từ sáng sớm đã từ Dung Thành đến đây, chưa ăn sáng tử tế, cơm trưa cũng chưa ăn, dạ dày của người lớn tuổi ít nhiều cũng có chút vấn đề, hơn nữa sức khỏe của mẹ không được tốt, thế nên đừng nấu những món khó tiêu, nấu vài món thanh đạm thôi.”
Mắt Nhiếp Thu Sính sáng lên, “Đúng rồi, vẫn là anh nghĩ chu toàn, sao em không nghĩ ra nhỉ.”
“Vậy nên, có phải nên thưởng cho ông xã không?”
Du Dực đưa mặt đến sát trước mặt cô, ý muốn đã thể hiện rất rõ.
Nhiếp Thu Sính nhịn cười, nhón chân hôn nhẹ một cái: “Được rồi, không được phá nữa, mau đi rửa rau đi.”
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.”
…
Trong phòng khách, sự kích động của ông Hạ vẫn chưa thể bình tĩnh lại, ông nhân lúc Thanh Ti chạy đi chơi, hỏi Hạ An Lan, “Cậu Tiểu Du đó cũng không tệ, cậu ấy đang làm công việc gì vậy?”
Hạ An Lan gọt một quả táo cho bà Hạ, sau đó cắt thành miếng nhỏ, “Công việc của cậu ấy, không tiện nói.”
“Gì mà không tiện nói? Cậu ta… Không phải làm công việc gì không tốt chứ? Nhưng ba thấy trên người cậu ấy có một luồng chính khí, không giống bọn đê hèn?” Ông Hạ vội vã hỏi, ông không phải người tham sang phụ khó, chỉ biết đến lợi ích, nhưng ông mong chồng của con gái mình là một người chính trực, một người có phẩm chất tốt, có thể mang đến cuộc sống yên bình cho con gái ông.
Bà Hạ cũng nóng lòng, “Tôi thấy không giống, ánh mắt cậu ấy nhìn Tiểu Ái rất thật, ánh mắt rất vô tư.”
Bà lo lắng hơn ai hết con gái mình gả cho người không tốt, người ta nói con gái kết hôn giống như lần thứ hai đầu thai, nếu gả không tốt sẽ hủy cả một đời.
Hạ An Lan lắc đầu: “Không phải, không phải cậu ấy không tốt, mà là công việc của cậu ấy có hơi đặc biệt, hiện cậu ấy đang làm việc ở Thủ đô, con và cậu ấy quen biết từ trước, khi vừa điều đến đây làm việc, con còn nhờ cậu ấy giúp con một việc.”
Ông Hạ đột nhiên nhớ lại trước đây Hạ An Lan từng nói với ông một lần, “Ý con là, cậu ấy… Cậu ấy làm việc cho chính phủ à?”
Hạ An Lan gật đầu: “Vâng, cậu ấy là Cục trưởng Cục An Tình quản lý tình báo, người nhà chúng ta biết thì không sao, chuyện này cũng xem như bí mật đừng nói ra ngoài là được.”
Ông Hạ vừa nghe thấy đúng là giỏi quá, còn trẻ như thế đã làm Cục trưởng Cục An Tình, đây đâu phải ai cũng có thể làm được.
Bộ phận này, ông Hạ có biết, dù gì trước đây ông cũng từng giữ chức vị quan trọng, biết rõ một số cơ quan trong chính phủ.
Có một vài bộ phận nhờ quan hệ, đi cửa sau, có lúc có thể được đề bạt lên, nhưng Cục An Tình thì khác, đó là một nơi nhờ vào bản lĩnh để kiếm cơm, nếu không có năng lực, có khi đi làm nhiệm vụ mãi không về.
Có thể từng bước một bước lên vị trí lão đại này, tin chắc phải là người có năng lực mới có thể đảm nhận.
Ông Hạ gật gật đầu: “Chẳng trách, ba thấy ánh mắt của cậu ấy rất sáng, ánh mắt đó chẳng giống ánh mắt của người tầm thường chút nào, công việc này rất tốt, nhưng… cũng rất nguy hiểm phải không?
Ông Hạ tán thưởng Du Dực nhưng chỉ trong phút chốc, Cục An Tình đó là một cơ quan không được yên bình lắm.
Con gái ông giờ đã gả cho Du Dực, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, vậy con gái ông phải làm sao?