Thanh Ti quay đầu chạy về phía Hạ An Lan, lao vào trong lòng anh uỷ khuất nói: “Cậu, ông ta nói con là người câm.”
Hạ An Lan bế Thanh Ti lên, liếc mắt nhìn về phía ba người còn đang đứng trước cửa. Trước ánh mắt tràn đầy vẻ nịnh nọt của bọn họ, anh nói: “Hay là... để cậu biến ông ta thành người câm luôn nhé?”
Trên mặt anh lộ ra nụ cười mỉm, trông giống như là đang nói bông đùa vậy. Thế nhưng anh trai Du Dực lại cảm nhận được một trận sát khí mạnh mẽ đập thẳng vào mặt, trên lưng tựa như có một con rắn bò dần lên, khí lạnh đến thấu xương.
Anh trai Du Dực vội vội vàng vàng nói: “Thị... Thị trưởng Hạ thật biết nói đùa, cái đó... Chúng ta, chúng ta hôm nay đến thăm hỏi cũng có chút đường đột, mong ngài thứ lỗi cho...”
Hạ An Lan châm biếm: “Nếu đã biết không nên đến thì sao còn cố đến đây? Các người nghĩ đây là cửa hàng à? Cứ đến là tôi sẽ tiếp các người sao?”
Bà Du ngượng ngùng cười nói: “Cháu trai, ta là... Ta là mẹ chồng của Như Sương, tất nhiên cũng là mẹ chồng của Thu Sính. Hai nhà chúng ta là thông gia mà. Hôm nay là Tết Trung thu, chúng ta thấy là dù có thế nào thì cũng phải tới thăm hỏi nhà cháu một chút, không phải sao?”
“Du Dực nhà chúng ta cưới em gái ruột của cháu, vậy là thông gia đã thân lại càng thân. Ta biết ngày thường cháu bận bịu công việc nên vẫn không dám quấy rầy. Nhưng vừa nghe tin ông mà thông gia đến đây, nói thế nào thì nói ta cũng phải đến thăm hỏi một chút chứ, phải không nào? Bằng không thì thật quá là thiếu lễ nghĩa rồi. Đương nhiên lúc này tới thật có chút đường đột không báo trước, là do chúng ta mạo muội. Nhưng cháu cứ nghĩ xem, chúng ta quan hệ thân mật như vậy, nhà họ Hạ đều là người thông tình đạt lý, mọi người... chắc cũng không để bụng mà trách cứ chúng ta đúng không?”
Mấy lời này của bà Du khiến khoé miệng Hạ Như Sương giật giật liên hồi. Cháu trai? Lời này mà bà ta cũng có thể gọi sao? Làm như trước giờ đều đã quen như thế rồi ấy? Huống chi, bà ta cứ làm như người ta không biết bà đối xử như thế nào với Nhiếp Thu Sính vậy. Bây giờ thì một câu con dâu, một câu thông gia, quả thực là điển hình của sự vô liêm sỉ.
Trên mặt Hạ An Lan chẳng thể hiện ra chút biểu cảm nào, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn bà Du mà như chẳng để bà ta trong mắt.
“Lời này của Du phu nhân tôi không dám nhận đâu. Cha tôi không có anh chị em nào, tôi cũng không phải cháu của bất luận kẻ nào, em gái tôi cũng không dám nhận người như bà làm mẹ chồng. Dù sao thì nó cũng có chút tự tôn của bản thân. Hình như lúc trước có người nói đến chết cũng sẽ không cho em gái tôi bước vào cửa nhà bọn họ cơ mà. Lời này có thể người ta đã quên, nhưng mà chúng tôi vẫn nhớ rõ ràng. Nếu Du phu nhân cũng biết là mình mạo muội tới đây quấy rầy, vậy thì cũng nên thức thời mà nhanh chóng rời khỏi đi. Đây không phải nhà họ Du, cũng không phải chỗ các người có thể tuỳ ý bước vào. Mặt khác, nhà họ Hạ chúng ta trước giờ chưa từng hiểu bốn chữ “thấu tình đạt lý” viết như thế nào. Tôi chỉ có một đứa em gái, ai dám đối xử với nó không tốt, kẻ làm anh trai như tôi cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn. Tôi cam đoan nhất định sẽ làm cho đối phương biết hai chữ “hối hận” viết như thế nào!”
Hạ An Lan nói với vẻ ngoài vô cùng bình thản, âm điệu không mảy may lên xuống, vậy mà người nhà họ Du nghe thấy mà mồ hôi lạnh đầm đìa, nhất là bà Du. Dưới sự uy nghiêm của Hạ An Lan, bà ta cảm thấy eo lưng mình không thể đứng thẳng dậy nổi, xương sống bị đau vừa khá lên lại đau nặng hơn. Bà Du không nghĩ rằng Hạ An Lan đã biết hết mọi chuyện bà ta làm trước đây. Trong lòng bà ta tràn đầy sợ hãi, quay đầu sang cầu cứu Hạ Như Sương, chỉ thấy cô ta cúi đầu không dám ngẩng lên.
“Này... Này... Cháu... Thị trưởng Hạ, cháu xem, ta đã già thế này rồi, đầu óc cũng không mình mẫn cho lắm nên đôi lúc có thể làm ra những chuyện không phải cho lắm. Cậu đại nhân đại lượng, xin cậu ngàn vạn lần đừmg so đo với người như ta chứ?”
Hạ An Lan châm chọc: “Cái này thì khó mà làm được, con người tôi trước giờ đều luôn lấy tình cảm làm trọng, đặc biệt là... những vấn đề liên quan đến em gái tôi!”