Con gái là bảo bối trên tay bà, là máu thịt trong tay bà, trăng sao gì cũng không thể so sánh được với con bé. Bất luận kẻ nào dám đối xử không tốt với nó, nhất định bà sẽ tìm kẻ đó để liều mạng. Bà oán hận thầm nghĩ, nếu hai chân của bà vẫn còn có thể đi lại thì tốt, nếu có thể đi lại được, bà nhất định sẽ xông lên, đánh bà Du kia một trận cho hả giận. Bà Hạ vẫn là người phụ nữ khá dịu dàng, Thu Sính rất giống bà ở tính cách này, thế nhưng, đối với chuyện của con gái mình, cả hai mẹ con bọn họ đều trở nên vô cùng mạnh mẽ.
“Bà... Bà thông gia à, xin bà bớt giận, chúng tôi đến đây với rất nhiều thành ý, tôi thực sự thành tâm thành ý muốn giải thích với Thu Sính, đúng rồi, tôi còn muốn nói lời xin lỗi với Thanh Ti nữa, lúc trước tôi đối xử không tốt với hai mẹ con nó... Nguyên nhân chủ yếu là vì Du Dực kết hôn mà không nói với tôi một lời, hai nhà thậm chí còn chưa biết mặt mũi nhau mà nó lại trực tiếp nói với tôi là nó đã kết hôn rồi, bà xem tôi có thể không tức giận sao được?”
“Hạ phu nhân, Thị trưởng Hạ, người xưa có câu, suy bụng ta ra bụng người, hai người xem xem, nếu hai người được đặt ở vị trí của tôi thì hai người có thể không tức giận không? Tôi cũng là một người mẹ, cũng ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn lên, vậy mà nó có thể bỏ qua sự tồn tại của tôi, ngay cả chuyện chung thân đại sự cũng không thèm nói với tôi một tiếng, tôi có thể không đau lòng hay sao? Cũng chính bởi chuyện này nên trong lòng tôi mới có thể không vui vẻ được với Thu Sính.”
Bà Hạ nhíu mày, lời này của bà Du quả thực có vài phần đạo lý. Nhưng mà, bà sẽ không bị bà ta qua mắt đâu. Nếu giờ con bà đột nhiên nói nó kết hôn, bà nhất định sẽ vô cùng vui mừng bởi bà hy vọng con mình có thể kết hôn. Còn một điểm quan trọng nhất, đó là bà luôn luôn tin tưởng con mình, nếu đối phương không phải là một cô gái tốt thì nó nhất định sẽ không lấy cô ấy, nếu nó cưới cô ấy, vậy rõ ràng cô gái ấy là một người con gái đáng giá để nó yêu thương.
Bà Du thấy bà Hạ không nói gì, trong lòng suy nghĩ xem không biết có phải những lời của mình đã thuyết phục được bà ấy hay không? Bà ta quay đầu, nén giận nói với Du Dực: “Du Dực, chuyện này phải trách con, nếu lúc trước con nói rõ ràng với mẹ, mẹ có thể không đáp ứng con chuyện kết hôn với Thu Sính sao?”
Bà ta nháy mắt với Du Dực, hy vọng anh có thể phối hợp diễn với mình. Trong lòng bà ta vô cùng khẩn trương, đứa con này của bà ta từ trước tới giờ đều không nghe lời bà ta, liệu nó có thể phá bỏ mưu kế này của bà ta không? Nhưng dù thế nào đi nữa, nó vẫn là đứa con do bà nuôi lớn, không lẽ nó thật sự nhẫn tâm thấy bà ta rơi vào tình thế khó xử, bị người nhà họ Hạ nhục nhã hay sao?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Du Dực, thậm chí cả Hạ Như Sương đang cúi đầu cũng nhìn sang, cô ta thật sự muốn biết Du Dực sẽ đứng về phía ai. Du Dực mỉm cười gật gật đầu: “Mẹ, lời này của mẹ không sai, đúng là tại con chưa thương lượng kĩ càng với mẹ...”
Bà Du thở ra một hơi, trong lòng bà ta vô cùng đắc ý, rốt cuộc dù sao đi nữa vẫn là con trai bà, đương nhiên phải giúp bà rồi, chỉ cần Du Dực chịu hỗ trợ thì không lo người nhà họ Hạ không tiếp nhận bọn họ. Nhưng bà ta còn chưa kịp tiếp lời, đã thấy Du Dực nói tiếp: “Bởi vì con biết, dù con có thương lượng với mẹ, thì mẹ cũng không bao giờ đáp ứng, chuyện khiến mẹ tức giận không phải vì con không thương lượng với mẹ đã tự ý kết hôn mà là do con không chịu nghe theo sắp xếp của mẹ, lấy một cô cô thiên kim tiểu thư xuất thân danh giá, mang lại ích lợi cho nhà họ Du.”
Du Dực ăn ngay nói thẳng, anh nói ra những lời này, không phải tất cả đều vì muốn giúp Nhiếp Thu Sính mà anh hy vọng nhà họ Du, hy vọng mẹ ruột của mình có thể thấy rõ sự thật. Chuyện kết thân này, chỉ đơn giản là việc anh và Thu Sính kết hôn với nhau chứ không đồng nghĩa với việc hai nhà bọn họ sẽ bỏ qua mọi chuyện trước đây mà qua lại thân thiết với nhau. Anh hiểu rõ mẹ anh là người như thế nào, nếu hôm nay anh để bà đạt được mục đích kết thân với nhà họ Hạ thì sau này, Thu Sính sẽ vĩnh viễn phải đối mặt với bà ấy.