Vầng trăng sáng trên đầu lung linh như một chiếc mâm bằng bạc, trừ bỏ những chuyện không hay vừa rồi thì đêm nay quả là một đêm rằm Trung thu tuyệt đẹp, trăng tròn vành vạnh, nhà nhà đoàn viên.
“Anh, sao anh lại đến Hải Thành vậy? Em vốn nghĩ rằng mình đi theo ba mẹ đến đây để chơi đùa nhưng lại phát hiện ra rằng người lớn có rất nhiều chuyện, mẹ em tìm được ba mẹ ruột đã thất lạc nhiều năm, mọi người trong nhà em đều rất vui vẻ, em cũng rất hạnh phúc, bởi vì em có ông bà ngoại, có cả cậu nữa, cậu của em vô cùng lợi hại, còn rất tốt với em nữa, bây giờ em có rất nhiều người yêu thương em đó.”
Giọng nói non nớt của Thanh Ti vang lên trong đám đông đang la hét ầm ỹ vẫn rất dễ nhận ra, Nhạc Thính Phong nghe cô bé ríu rít kể chuyện thì khoé môi chậm rãi nâng lên nở nụ cười, mặc dù cô bé nói có vài chỗ không rõ ràng lắm nhưng cậu vẫn hiểu được một chút.
Cậu nói: “Anh sao? Anh vốn đi cùng mẹ đến Tô Thành thăm người thân, Tô Thành và Hải Thành rất gần nhau nên nhà anh đến đây đi dạo.”
Cậu theo mẹ đến nhà ông ngoại thăm người thân, người trong nhà nói rằng Tết Trung thu năm nay không cần ở nhà nên mọi người liền cùng nhau tới Hải Thành chơi một chuyến. Nhạc Thính Phong cũng không hề nghĩ rằng mình với cô bé này lại có duyên đến vậy, cậu vốn đã trông thấy cô bé ngồi trên cổ ba ba, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô bé vô cùng thu hút. Nên mặc cho nơi này nhiều người như vậy, mặc cho khoảng cách xa đến thế nào hay thậm chí cả sắc trời buổi tối rất khó nhìn thấy người khác, cậu lại chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy cô bé. Nhìn thấy cô bé, Nhạc Thính Phong liền cảm thấy hai tay ngứa ngáy, vì thế lúc nãy cậu mới lấy mấy khối sô-cô-la của em họ ném vào người cô bé. Đương nhiên, cậu cũng không ngốc mà nói cho cô bé biết rằng mình chính là người đã lấy đồ ném nhóc.
Thanh Ti hỏi: “Vậy mẹ của anh cũng đến đây ạ?”
“Ừ!”
“Lần trước mẹ em có nói, nếu có cơ hội gặp lại anh, nhất định sẽ đến nhà anh để nói lời cảm tạ.”
Nhạc Thính Phong dừng lại: “Anh cứu em, không phải là muốn để mẹ em cảm ơn gì cả, cô bé ngốc nghếch này, muốn cảm ơn anh một cách thành ý phải do chính em nói chứ? Nghĩ xem, anh đã cứu em hai lần, như vậy không phải là em nợ anh ngày càng nhiều rồi sao, em muốn cảm tạ anh như thế nào đây?”
Thanh Ti xoắn xoắn ngón tay, ngẩng đầu, trên khuôn mặt đáng yêu lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Em... Em... Chờ em trưởng thành, nhất định em sẽ cảm tạ anh thật tốt, nhưng mà, hiện giờ... Em không biết phải làm thế nào cả, hay anh có tâm nguyện gì mà em có thể hoàn thành được cho anh không?”
Nhạc Thính Phong cúi đầu nhìn Thanh Ti, cậu vốn định trêu chọc cô bé một chút, nhưng khi đối mặt với cặp mắt trong suốt có thể nhìn thấy đáy, hồn nhiên, ngây thơ của Thanh Ti, trong lòng cậu bỗng nhiên trở nên nềm mại, tâm tư muốn trêu đùa tan biến dần, cậu nói: “Hôn anh một cái, được chứ?”
Thanh Ti kinh ngạc: “Chỉ cần hôn một cái thôi sao?”
“Đúng vậy!”
Hai mắt Thanh Ti sáng lên, lập tức kiễng chân, rất nhanh hôn lên mặt Nhạc Thính Phong một cái thật kêu. Nhưng cô bé cũng cảm thấy rằng anh trai nhỏ cứu cô bé hai lần, cô bé không thể nhỏ mọn như vậy được, hôn một cái thôi thì ít quá, vì thế, cô bé lại hôn thêm một cái nữa trên má phải của Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong sửng sốt, nhóc con này dám làm thật sao?...
“Anh ơi, như vậy được chưa ạ?”
Nhạc Thính Phong lấy lại tinh thần, xoa xoa khuôn mặt mềm mại, nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Đương nhiên là chưa được, thi ân giọt nước báo đáp bằng cả một dòng sông, huống chi đây lại là ân cứu mạng, anh lại còn cứu em hai lần, hai cái hôn này của em, cùng lắm... Chỉ có thể coi là một chút lễ cảm tạ nho nhỏ thôi.”
Thanh Ti khó xử: “Vậy... Em hôn thêm vài cái nữa là được phải không?”
Nhạc Thính Phong cười rộ lên: “Nếu không phải là em còn nhỏ tuổi thì anh thật sự nghĩ là em muốn chiếm tiện nghi của anh đó.”