Nhạc Thính Phong quay lại nhìn mẹ đầy xem thường: “Cái gì mà yêu sớm chứ? Cũng mệt cho mẹ có thể nghĩ ra chuyện này đó, làm sao con có thể làm chuyện nhàm chán như vậy chứ?”
“Nhưng rõ ràng con đối xử với cô bé đó không bình thường tẹo nào mà!”
“Đó là vì...” Nhạc Thính Phong muốn giải thích, cậu đối xử với cô bé kia không giống những người khác bởi vì cô bé ấy rất ngốc nghếch, lần đầu tiên gặp cô bé là lúc cô suýt bị bắt cóc, lần này cũng vậy, điều ấy khiến cậu động lòng trắc ẩn nên thuận tay cứu giúp cô bé thôi, nhưng mà nghĩ lại thì tốt nhất là im lặng, càng giải thích thì mẹ cậu sẽ lại càng nghĩ nhiều thôi.
Rõ ràng cô nhóc ấy chỉ là một tiểu nha đầu mới có 8 tuổi, làm sao cậu có thể yêu sớm với cô bé ấy chứ? Đừng đùa kiểu ấy chứ, cũng mệt cho mẹ cậu có thể suy luận kiểu này. Mẹ cậu với cô bé kia đều giống nhau, cả hai đều ngốc nghếch đến hết thuốc chữa.
Tô Ngưng Mi đuổi theo cậu: “Nhóc con, nói đi, vì sao?”
Nhạc Thính Phong miễn cưỡng trả lời: “Bởi vì... Con thấy cô nhóc ấy ngốc y như mẹ vậy.”
“Con... Thằng nhóc này, con dám nói ai ngốc vậy hả?”
“Con nói mẹ đó!”
Hai mẹ con cậu cãi nhau suốt một đường rời khỏi đám đông.
...
Sau khi Thanh Ti nhào vào lòng Du Dực thì liền bị anh giáo huấn vài câu, cô bé nhanh nhảu nhận sai, kéo tay ba rồi xoay người chỉ: “Ba, ba... Con thật sự đã gặp được anh trai nhỏ cứu con lần trước đó, vừa rồi anh ấy lại cứu con lần nữa, chúng ta đi tìm anh ấy đi ba.”
Du Dực vội vàng kiểm tra cô bé: “Sao lại thế? Vừa xong có chuyện gì xảy ra với con vậy?”
Thanh Ti nhỏ giọng giải thích: “Có hai người xấu muốn bắt con, sau đó đột nhiên anh trai nhỏ xuất hiện, còn bảo những người bảo vệ của anh ấy bắt những kẻ kia đem giao cho chú cảnh sát.”
Trong lòng Du Dực vô cùng hoảng hốt, anh nâng tay muốn dỗ dành Thanh Ti một chút, anh vừa bất đắc dĩ vừa xụ mặt nói: “Thanh Ti, lần sau con không được chạy loạn nữa nghe chưa? Nhỡ đâu có chuyện gì không hay cho con thì ba và mẹ biết làm sao bây giờ? Chính vì mẹ con bị bắt cóc từ nhỏ nên mới phải xa cách ông bà ngoại suốt 20 năm, không lẽ con cũng muốn như vậy ư? Nếu con còn như vậy thì ba mẹ sẽ không thương con nữa đâu.”
Thanh Ti cúi đầu, giữ bả vai của Du Dực, hai mắt đỏ lên: “Con biết rồi, ba, là do con chạy lung tung, con cam đoan về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa... Con không muốn rời khỏi ba mẹ đâu...”
Du Dực thấy con gái lã chã chực khóc thì đau lòng không thôi, xoa xoa đầu cô bé: “Biết vậy là tốt rồi, hiện giờ có rất nhiều người xấu ở ngoài đường, con còn nhỏ, không có năng lực tự bảo vệ bản thân nên con nhất định phải ở cạnh cha mẹ, nhớ chưa? Không phải lần nào con cũng có thể có vận khí tốt, gặp được người cứu con như lần này đâu.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, con biết rồi ạ, là do con không tốt, ba đừng tức giận nữa.”
Du Dực thở dài một tiếng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô bé: “Ba không tức giận, ba sợ con gặp phải nguy hiểm, sợ rằng ba không kịp đi cứu con. À đúng rồi, anh trai nhỏ vừa cứu con đâu rồi?”
Thanh Ti chỉ vào sau lưng Du Dực, nói: “Anh trai nhỏ ở bên kia, chúng ta nhanh đi tìm anh ấy đi ba.”
Nhưng mà dù cô bé có tìm kiếm thế nào đi chăng nữa cũng không thấy Nhạc Thính Phong đâu, Thanh Ti sốt ruột nói: “Sao anh trai nhỏ lại đi mất rồi, anh ấy nói anh ấy đi ngay phía sau con cơ mà!”
Du Dực vẫn nhớ rõ bộ dạng của cậu bé đã cứu Thanh Ti lần trước, anh nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không tìm được cậu ta...
“Có lẽ... Cậu ấy có việc nên phải đi trước đó con.”
Thanh Ti cắn răng: “Nhưng mà anh ấy đã nói rồi mà...”
Du Dực thấy cô bé vừa đau lòng vừa sốt ruột, bèn vỗ vỗ sau lưng cô bé: “Để ba dẫn con đi tìm anh ấy nhé.”
Du Dực ôm Thanh Ti dạo một vòng quanh quảng trường nhưng cũng không tim được: “Có thể cậu bé ấy đã đi rồi, chúng ta cũng về thôi con, mẹ con và cậu con hiện giờ chắc vẫn đang đi tìm con đó.”