ăn nhà ở ngay trên lầu hai, lúc đứng ở lối vào, trong lòng Du Dực chợt nảy ra một suy nghĩ xấu xa nho nhỏ, thế là anh dùng nét mặt hết sức nghiêm túc nói với Nhiếp Thu Sính: “Chìa khóa tôi để ở trong túi phải, cô lấy ra giúp tôi với, tay tôi không được tiện lắm.”
Nhiếp Thu Sính muốn nói, anh có thể thả Thanh Ti xuống được mà, đã đến nơi rồi không cần ôm nữa đâu, với quan hệ của chúng ta, không thể làm những hành động này được, sẽ khiến người ta hiểu lầm mất!
Nhưng cô còn chưa nói ra, chợt nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của anh thì chẳng thể nói ra được gì nữa.
Người ta giúp hai mẹ con cô thoát khỏi bàn tay của Yến Tùng Nam, giúp con cô khám bệnh, giúp cô tìm nhà, lo lắng sức khỏe con bé còn yếu nên bế suốt dọc đường, nếu như cô nói ra có phải sẽ khiến người ta đau lòng, hơn nữa hình như cũng hơi bị kỳ cục?
Bởi vì dù thế nào đi chăng nữa, người ta cũng chẳng có ý gì đó với cô. Hơn nữa, điều kiện của cô sao có thể so được với Du Dực. Nói câu công bằng, nếu như là âm mưu quấy rối thì hình như là cô đang chiếm tiện nghi của Du Dực mới đúng.
Suy nghĩ như thế, Nhiếp Thu Sính cảm thấy bản thân hơi kỳ cục, cô do dự một lát rồi gật đầu: “Được…”
Trong lòng Du Dực mừng rỡ, nhưng trên mặt lại bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn.
Nhiếp Thu Sính chuẩn bị tốt tâm lý mới dám ra tay, người ở thời đại này rất bảo thủ, nếu cô không phải là người đã từng sống lại một lần thì thật sự không hề có can đảm để làm chuyện này đâu.
Du Dực nhìn xuống cánh tay trắng nõn luồn vào túi quần của anh, anh chỉ mặc một chiếc quần mỏng te, chất vải dính sát vào đùi, sau khi luồn vào, khó tránh khỏi sẽ có chút đụng chạm, vì túi hơi sâu nên chỉ có thể tìm sâu hơn nữa.
Lần theo động tác của cô, Du Dực chỉ cảm thấy cô như đang vuốt ve đùi anh, khiến anh cảm thấy tê dại lạ thường, giống như có một dòng điện chạy khắp cơ thể mình, sau đó anh cảm thấy cơ thể dường như sắp có phản ứng.
Du Dực đột nhiên cảm thấy hối hận, anh quá tự tin vào khả năng khống chế của mình, nếu như bị Nhiếp Thu Sính phát hiện được tâm tư của anh đối với cô, chắc cô ấy sẽ không cho anh đến gần cô nữa.
Ngay lúc Du Dực cảm thấy cơ thể mình sắp không khống chế được nữa thì cũng may Nhiếp Thu Sính đã tìm được chìa khóa.”
Du Dực thở phào, trên đầu nhiễu xuống một giọt mồ hôi lạnh, thật nguy hiểm!
Nhiếp Thu Sính cắm chìa khóa vào ổ mở khóa rồi mở cửa ra, sau khi bước vào Thanh Ti “wow” lên một tiếng, đôi mắt kinh ngạc nhìn cách bố trí xung quanh căn nhà, khuôn mặt ủ rủ lúc trước bỗng chốc tràn đầy sức sống.
Nhiếp Thu Sính cũng cực kỳ kinh ngạc, có phải quá tốt rồi hay không?
Lúc nãy ở bên ngoài cô đã cảm thấy tiểu khu này đã rất tốt rồi, không ngờ bên trong còn tốt hơn cả tưởng tượng. Cô còn nhớ, kiếp trước khi đến Lạc Thành, những căn phòng được trang trí đẹp đã từng nhìn thấy trước kia đều không bằng căn phòng ngay trước mắt này.
Du Dực thả Thanh Ti xuống, để cô bé tự mình đi chơi.
Thanh Ti lập tức chạy đến ngồi lên sofa, còn lắc lư vài cái trên đó. Vốn dĩ, cô bé cảm thấy căn phòng trong khách sạn lúc nãy là tốt nhất rồi, không ngờ chỗ này còn tốt hơn gấp nhiều lần.
Sau cơn kinh ngạc, Nhiếp Thu Sính chợt nhớ đến vấn đề tiền bạc, cô vội hỏi: “Căn phòng này anh thuê bao nhiêu tiền vậy? Chắc rất đắt phải không?”
Du Dực đóng cửa, rồi cười nói: “Cũng không nhiều, ở nơi huyện thành nhỏ này dù có nhiều cũng không nhiều lắm đâu, hơn nữa một tháng tiền dù sao cũng rẻ hơn cho với khách sạn đúng không nào?”
“Nhưng chỗ này….”
“Những chuyện khác cô không cần lo lắng đâu, cứ yên tâm ở đây, chỗ này cũng gần cục cảnh sát và tòa án nữa.”