Tô Ngưng Mi nhún nhún vai. Sau này ai biết được chứ?
Nhưng hôm nay đến Hạ gia, ngược lại khiến cô cảm thấy trong cuộc sống vẫn còn ánh sáng còn kỳ tích tồn tại. Dù gì ai cũng không ngờ rằng, Tiểu Ái mà họ tưởng đã mất nhiều năm trước lại có thể trở về trước mắt họ.
Có lẽ trên đời này trước giờ đều không thiếu kỳ tích, chỉ là trước đây cô không chịu tin mà thôi.
Sau này, cô sẽ thử tin rằng trên đời này vẫn còn tình yêu tốt đẹp, tin rằng còn có người đang đợi cô.
“Vậy, bọn chị đi trước đây. Ngày mai gặp lại.” Tô Ngưng Mi vẫy tay với Nhiếp Thu Sính.
Nhiếp Thu Sính vội gọi theo cô: “Chị Mi, chị đợi một chút. Em... có một chuyện muốn hỏi chị. Chị Mi, chị ở Lạc Thành, chị có biết... Lạc Thành có một Diệp gia không?”
Tô Ngưng Mi gật đầu: “Biết chứ, có phải gia đình của Diệp Kiến Công không?”
“Đúng, chính là nhà họ.”
“Sao hai em lại hỏi đến nhà họ vậy?”
“Có chút ân oán.”
Tô Ngưng Mi sờ cằm nói: “Thế à! Tiếng tăm gia đình đó trong giới thương gia Lạc Thành vốn chẳng ra làm sao. Diệp Kiến Công là một người thích giở thủ đoạn. Trước đây ông ấy cũng từng có ý động đến Nhạc thị. Chỉ là Nhạc gia quá lớn, tuy dã tâm của ông ấy không nhỏ, nhưng căn bản nuốt không trôi. Hơn nữa lịch sử phát triển của nhà họ cũng thật kỳ quái. Trong 20 năm nay đột nhiên nổi hẳn lên. Trước đây nghe nói là****, sau này đã được rửa sạch, nhưng cốt cách có sạch sẽ không, chuyện này thì không biết được. Giờ họ đang gây phiền phức cho em à?”
Nhiếp Thu Sính cười cười: “Trước đây thì có, bây giờ... Dù cho ông ấy muốn tìm, cũng không có cơ hội nữa.”
“Nói cũng phải, bây giờ xem hắn còn dám gây phiền phức cho em không. Nếu hắn dám, em cứ nói với chị. Chị giúp em xử lý hắn, để nhà họ Diệp không thể làm ăn ở Lạc Thành nữa. Nhưng gần đây chị nghe nói, Diệp gia vốn không thuận lợi. Gần đây một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu chết vợ Diệp Kiến Công. Hai người con trai của bà ấy cũng không hiểu ra sao bị chấn thương. Nguyên khí Diệp gia tổn hại rất nặng. Trước khi chị đến Hải Thành, họ đã thành thật hơn nhiều, không dám gian xảo nữa. Nhưng, em yên tâm, sau này chị sẽ giúp em để mắt đến gia đình họ.” Tô Ngưng Mi tự vỗ ngực nói.
“Chúng ta là chị em mà, khách sáo gì chứ. Chị về trước đây, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Nhiếp Thu Sính nhìn Tô Ngưng Mi lên xe. Sau khi đóng cửa xe, Tô Ngưng Mi hạ cửa sổ xuống thò đầu ra vẫy tay với Thanh Ti: “Thanh Ti, ngày mai dì sẽ đến nữa. À, sẽ dẫn cả con trai dì cùng đến, ngày mai gặp nhé.”
Thanh Ti giương mắt nhìn Nhạc Thính Phong. Cô bé gật đầu: “Dì Tô ngày mai gặp lại. Dì nhất định phải đưa anh cùng đến nhé.”
Tô Ngưng Mi giơ tay làm cử chỉ “OK” với Thanh Ti, “Yên tâm, có dì ở đây, nó dám không đến sao.”
Thanh Ti cong môi, ra sức gật đầu.
Tô Ngưng Mi vẫy tay với Du Dực, Nhiếp Thu Sính: “Tiểu Ái, còn em rể nữa, hôm nay cảm ơn hai em đã tiếp đãi. Tiểu Ái nấu ăn thật sự rất ngon. Ngày mai chị mời hai em ăn cơm nhé.”
Du Dực ôm chặt vai của Nhiếp Thu Sính: “Được, ngày mai chị đến, cơm trưa sẽ để chị trổ tài.”
“Không thành vấn đề, để hai em nếm thử tài nghệ của chị.”
Miệng của Tô Ngưng Mi như không dừng lại được, Nhạc Thính Phong che mặt: “Mẹ, chi bằng mẹ xuống xe đi. Tối nay ở lại đây luôn cho xong.”
Tô Ngưng Mi phản ứng lại, “Ây da, mẹ chị nói thêm vài câu với chú và dì. Con xem con đó cũng thật là. Con nít nóng vội như thế làm gì. Dù gì con về cũng không ngủ được mà.”