Đây chỉ là một chiêu ứng cứu mà Hạ Như Sương vừa nghĩ ra, thật ra ả vốn chưa có sắp xếp gì. Ả đâu dám đem chuyện này kể cho người nào khác.
Sau khi ả nói xong, trong điện thoại truyền đến một giọng cười châm biếm: “Được, không tồi...”
Sau đó, cuộc gọi đã kết thúc.
Hạ Như Sương cầm điện thoại, “Alo, alo...”
Ả liền vội vã gọi lại, nhưng không liên lạc được nữa.
Hạ Như Sương sợ, bỗng chốc, sau lưng ướt đầy mồ hôi lạnh, rốt cuộc đối phương có ý gì? Giúp hay không giúp?Hay… thật sự đang chuẩn bị ra tay với ả.
Hạ Như Sương lại đi đi lại lại trong phòng. Ả không muốn chết, ả còn muốn tiếp tục sống, và hưởng vinh hoa phú quý.
Không được, ả phải nghĩ cách.
Nếu đối phương thật sự muốn ả chết, vậy ả thật sự sẽ sắp xếp như ả nói lúc nãy. Nếu ả chết đi, có người sẽ đưa chứng cứ đến trước mặt Hạ An Lan. Dù có chết, ả cũng phải kéo theo kẻ chết chung mới được.
Hạ Như Sương nắm chặt nắm tay, hạ quyết tâm.
Ả mặc đồ, chuẩn bị ra ngoài sắp xếp, nhưng ả đang ra cửa, thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Hạ Như Sương sững người, do dự một lúc rồi bắt máy: “Alo...”
...
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, còn chưa kịp ăn sáng, Tô Ngưng Mi đã vui mừng kéo con trai đến Hạ gia.
Trên xe, Nhạc Thính Phong buồn ngủ đến mắt mở không lên: “Mẹ, có cần phải thế không? Mẹ cũng không xem bây giờ là mấy giờ à?”
“Đương nhiên rồi, hôm nay nói gì mẹ cũng phải ôm tiểu Thanh Ti.” Tô Ngưng Mi quên cả nghỉ ngơi, dường như chỉ để được ôm cô bé thôi.
Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: “Mẹ, mẹ yêu thích con gái người ta như vậy, họ cũng không để mẹ ôm về nhà đâu.”
Tô Ngưng Mi bĩu môi, ấn ấn vào mặt con trai: “Mẹ không thể ôm về nhà, nhưng mẹ có thể đi thăm, mẹ cũng có thể làm mẹ nuôi mà... Đúng rồi...”
Giọng cô đột nhiên cao vút, nhìn con trai, mắt sáng lên, “Dù cho không thể làm mẹ nuôi, mẹ vẫn có thể làm mẹ chồng. Mẹ không phải... còn có con sao? Con trai, con hăng hái một chút, cưới Thanh Ti về nhà đi.”
Nhạc Thính Phong đột nhiên mở to mắt, xoay đầu chỗ khác không thèm nhìn mẹ cậu: “Mẹ, mẹ nghĩ linh tinh gì thế, con mới bao nhiêu tuổi, cô bé mới mấy tuổi,. Mẹ đã lớn tuổi vậy rồi, có thể nghĩ ra điều gì đáng tin một chút không?”
Tô Ngưng Mi hừ mũi: “Mẹ làm gì mà không đáng tin chứ. Hai đứa còn nhỏ, nhưng mẹ đâu có nói bây giờ bắt hai đứa kết hôn. Mẹ là nói sau này, nhân lúc Thanh Ti đang thích con, vẫn chưa phát hiện con hư thế nào, chưa biết tính khí tệ thế nào, nhân phẩm không tốt thế nào, con dốc chút công phu, tốt với Thanh Ti một chút, để con bé thích con. Đợi khi lớn lên, con cưới con bé, như vậy không rõ ràng sao?”
Cách nghĩ này, Tô Ngưng Mi càng nghĩ càng cảm thấy đáng tin, đúng là quá hoàn mỹ mà.
Nhạc Thính Phong không nhịn được trừng đôi mắt khiêu ngạo. Cậu muốn hỏi mẹ mình, cậu hư hỏng đến mức nào? Tính khí tệ thế nào? Nhân phẩm có gì không tốt?
Cậu nghiêm túc hỏi: “Mẹ, con có phải là con ruột của mẹ không?”
Tô Ngưng Mi thở dài một tiếng: “Vấn đề này con đã hỏi bao nhiêu lần rồi. Mẹ vẫn là câu đó, mẹ cũng mong con không phải à. Tiếc là... số mẹ không tốt.”
Nhạc Thính Phong nặng nhọc thở ra một hơi, nếu nhảy khỏi xe không chết người, cậu đã nhảy xuống rồi!
Tô Ngưng Mi vẫy vẫy tay “Thôi không nói việc đáng tiếc này nữa. Nào, chúng ta tiếp tục câu chuyện lúc nãy. Con trai, con có cảm thấy đề nghị của mẹ rất tốt không?”
“Haha, con không thấy vậy.”
Tô Ngưng Mi tiến đến gần con trai: “Sao lại không tốt chứ, không lẽ con không thích Thanh Ti?”