Diệp Kiến Công vốn đang suy yếu, giọng nói vốn đã không rõ ràng, bên ngoài náo loạn như thế lại càng không nghe được ông ta đang nói gì.
Sắc mặt Hạ An Lan đen lại, xoay người hỏi thư kí: “Bên ngoài sao lại ồn ào thế? Cậu đi xem thử xem.”
Thư ký nhanh chóng chạy ra ngoài tìm hiểu tình hình, quay vào báo cáo: “Thị trưởng, bên ngoài có bệnh nhân tử vong, người nhà bọn họ đến đây làm loạn, nói là bác sĩ hại chết người nhà họ, có vẻ là muốn đòi bồi thường.”
Hạ An Lan bực mình nói: “Lập tức đuổi bọn họ đi. Tôi không muốn lại phải nghe mấy chuyện ồn ào này.”
Thư ký gật đầu: “Vâng.”
Không ngờ, một lúc sau âm thanh bên ngoài không những không nhỏ lại mà lại càng trở nên ầm ĩ hơn, thậm chí còn nghe được cả tiếng pháo nổ, tiếng cãi nhau hỗn loạn, tiếng trẻ con gào khóc khiến anh vô cùng phiền não.
Hạ An Lan càng thêm bực mình, ầm ĩ thế này, anh không thể nghe được bất cứ lời nào của Diệp Kiến Công. Anh xoay người ra mở cửa, quát lớn: “Rốt cuộc có chuyện gì thế hả?”
Thư ký đang trao đổi với viện trưởng, thấy Hạ An Lan đi ra liền chạy đến: “Thị trưởng, có nhiều người đến lắm, phải có tới hai, ba mươi người, có vẻ là cố ý đến để gây chuyện. Bọn họ cũng không phải đến đây để đánh nhau, tạm thời cũng chưa hề động thủ làm bị thương ai, không thể cứng rắn đuổi bọn họ đi được, hơn nữa... Có vẻ như bọn họ đã gọi cánh báo chí, dựa vào cái cớ là bệnh viện coi thường tính mạng con người để các phương tiện truyền thông kéo đến. Bệnh viện cũng không thể làm quá, nếu không, đến lúc phía báo chí đưa tin thì bệnh viện sẽ rơi vào cảnh tình ngay lý gian.”
Hạ An Lan hừ lạnh: “Nếu là bệnh viện coi thường mạng người thì gọi cảnh sát đến để bọn họ điều tra. Nếu là lỗi của bệnh viện, do bác sĩ không có trách nhiệm thì bắt giam bác sĩ. Sau đó bắt toàn bộ đám người đang gây náo loạn trật tự tri an, gây nguy hại cho người dân này lại. Hải thành không được phép phát sinh loại chuyện xấu xa như thế này.”
Thư ký gật đầu: “Vâng, em đã biết ạ.”
Anh nhanh chóng đi xử lý việc này, đỡ cho chậm trễ khiến thị trưởng càng thêm tức giận. Hạ An Lan xoay người quay vào phòng bệnh, kết quả lại phát hiện, Diệp Kiến Công lại lâm vào hôn mề, không nói nên lời, ý thức cũng mơ hồ. Điều này khiến Hạ An Lan bình thường luôn giữ phong độ thân sĩ cũng muốn gào lên chửi “ĐM!!!!”
Vì thế, anh lập tức gọi bác sĩ tới. Bác sĩ tiêm cho Diệp Kiến Công một mũi, Hạ An Lan nói: “Bao giờ ông ta có thể tỉnh lại?”
Ở trước mặt Hạ An Lan, bác sĩ vô cùng khẩn trương: “Nếu là người bình thường thì sẽ tỉnh lại nhanh thôi. Nhưng thân thể ông ấy lại... rất yếu, tôi không dám cam đoan 100% với ngài. Bất quá, nếu tình huống không có gì bất thường thì chỉ khoảng 20 phút ông ta sẽ tỉnh lại. Nhưng tình huống của ông ta thì không quá phù hợp để trả lời câu hỏi của ngài đâu, bởi bất cứ lúc nào ông ấy cũng có thể sẽ lâm vào hôn mê tiếp. Vì vậy, tôi đề nghị, tốt nhất là ngài....”
Hạ An Lan cắt lời ông ta: “Được rồi, ông ra ngoài đi.”
“Ách... Vâng.”
Câu nói kế tiếp của bác sĩ không thể nói nên lời. Ông ta cũng nhận thấy rằng Hạ An Lan sẽ không cho bệnh nhân này thời gian nghỉ ngơi, vì vậy ông ta chỉ có thể đi ra ngoài.
Vài phút sau, cảnh sát đã đến, bên ngoài lại tranh cãi ầm ĩ một hồi rồi lục đục tản đi, hành lang cuối cùng cũng khôi phục lại yên tĩnh. Hạ An Lan ngồi trong phòng bệnh, nhìn chằm chằm Diệp Kiến Công.
Thư ký xử lý xong chuyện bên ngoài thì trở về: “Thị trưởng, hay là ngài cứ về nhà ăn cơm trước đi. Tên Diệp Kiến Công này thoạt nhìn sẽ phải mất một thời gian nữa mới có thể tỉnh lại được.”
Hạ An Lan không động đậy, anh vẫn nhìn Diệp Kiến Công, ánh mắt lạnh như băng. Trong đầu anh là cảnh tượng náo loạn mà người nhà bệnh nhân nọ vừa gây ra. Ban đầu anh cảm thấy đây là chuyện hết sức bình thường. Bệnh nhân qua đời, người nhà đau thương không kiềm chế nổi, đến bệnh viện náo loạn cũng là chuyện thường tình.