Mặc dù y tá Tôn cần tiền, nhưng cô ta cũng không phải là kẻ ngốc, không ai cho người khác nhiều tiền như vậy mà không có lý do gì, cô ta hỏi: “Cô muốn tôi làm gì?”
“Thông minh!”. Hạ Như Sương khen một câu. Cô ta liền lấy pê-ni-xi-lin trong túi ra: “Cô chỉ cần tuỳ tiện dùng một chút thuốc này trên người Diệp Kiến Công là được.”
Y tá Tôn sợ hãi: “Cái này... Có phải... Thuốc độc không?”
Hạ Như Sương lắc đầu: “Đương nhiên không phải thuốc độc, đây chi một chút pê-ni-xi-lin mà thôi.”
Y tá Tôn vừa nghe thấy thế liền sợ tới mức trợn tròn mắt, liên tục lùi về hía sau: “Pê-ni-xi-lin... Cái này không phải độc dược, nhưng Diệp Kiến Công lại dị ứng nghiêm trọng với pê-ni-xi-lin.”
Hạ Như Sương cười lạnh: “Vậy thì sao? Cô có thể chọn cách không phối hợp với tôi rồi chờ bọn đòi nợ thuê đến tận cửa. Đến lúc đó... đừng nói là làm y tá mà ngay cả gia đình cô cũng không được yên ổn. Tôi còn nghe nói, công ty đòi nợ này không gì là không dám làm. Hơn nữa, cô còn đi vay nặng lãi, nếu cô không xoay được tiền trả cho bọn chúng thì sẽ bị bán ra nước ngoài làm gái để kiếm tiền. Nếu vận khí tốt thì có thể sẽ được bán sang châu Âu, châu Mỹ, nhưng nếu vận khí kém thì... sẽ bị bán sang châu Phi. Tôi nghĩ nếu cô đến đó, không được bao lâu sẽ mất mạng thôi...”
Nháy mắt, sắc mặt y tá Tôn đã trắng đến không còn một giọt máu, vô cùng tái nhợt, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng run rẩy. Kết cục mà Hạ Như Sương nói vừa rồi, quả thực còn đáng sợ hơn cả địa ngục nữa. Cô ta không dám tưởng tượng, nếu mình thật sự rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục thế kia thì phải làm gì bây giờ, thật sự là sống không bằng chết...
Hạ Như Sương biết rằng mình đã thành công đến 8 phần, chỉ cần một chút thuyết phục nữa, cô ta tiếp tục nói: “Tôi đến đây là để giúp cô. Chính bản thân cô cũng hiểu rõ, cô có thể chọn giữa việc làm theo lời tôi nói hoặc là... chờ bị bán.”
Y tá Tôn lắc đầu: “Tôi... Tôi... Không được, đây là giết người, giết người đó.”
Loại chuyện giết người như thế này, cô ta không dám làm.
“Chỉ cần làm thật tốt thì sẽ không ai phát hiện ra gì cả, cho dù cảnh sát có điều tra thì cũng sẽ nhận định rằng đây là chuyện ngoài ý muốn.”
Y tá Tôn run rẩy nói: “Nhưng, đây là chuyện bất khả thi, ngoài cửa phòng bệnh của Diệp Kiến Công có người canh gác.”
Hạ Như Sương hạ giọng: “Cho nên... Tôi mới đến tìm cô, bằng không, cô nghĩ vì sao tôi tự nhiên lại tặng nhiều tiền cho cô như vậy? Hẳn cô cũng nghĩ rồi, làm sao cô có thể không cần làm gì mà lại kiếm được nhiều tiền như vậy? Trên đời này đâu có bữa ăn nào miễn phí, phải không?”
Y tá Tôn cắn răng: “Tôi... Tôi cần suy nghĩ một chút.”
Hạ Như Sương lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi có thể cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng mà bọn đòi nợ thì không đâu. Đợi bọn họ đến đây rồi thì dù cô có muốn cũng không còn thời gian đâu. Huống hồ, tôi cũng không chỉ có một sự lựa chọn là cô. Tôi không tin có người có thể không động tâm với tiền.”
Y tá Tôn vốn đã động tâm, nghe Hạ Như Sương nói thế thì càng thêm không kiên định nữa, nhiều tiền như vậy có thể giúp cô ta giải quyết tất cả mọi nỗi phiền toái hiện tại.
“Cô thật sự có thể giúp tôi trả hết nợ với bọn cho vay nặng lãi, lại còn... cho tôi thêm 20 vạn nữa, phải không?”
Hạ Như Sương biết cô ta đã cắn câu: “Đương nhiên, tôi dám đến tìm cô thì đương nhiên cũng đã chuẩn bị tiền rồi.” Nói xong cô ta hé ra chi phiếu 10 vạn trong túi: “Thấy hông? Đây là tiền đặt cọc cho cô. Chờ cô hoàn thành rồi, tôi sẽ đưa chỗ còn lại cho cô.”
Y tá Tôn nhìn thấy tờ chi phiếu, hai mắt ngời sáng. Rốt cuộc, cô ta đáp lời: “Được... Tôi đáp ứng cô...”
“Đúng rồi đó, có tiền này thì cô muốn thế nào mà chẳng được.”