Du Dực buông điện thoại, xoay người liếc nhìn Hạ Như Sương, chỉ thấy sắc mặt cô ta còn kém hơn lúc nãy, thân thể ả cũng run rẩy càng lúc càng kịch liệt. Nếu như vừa rồi cô ta vẫn còn miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh thì hiện giờ, trong mắt cô ta đã hoàn toàn thể hiện nỗi sợ hãi của bản thân.
Du Dực châm biếm: “Chị nghe thấy rồi chứ, anh vợ của tôi sắp đến rồi. Chị dâu à, tôi thật lòng khuyên chị đừng ôm tâm lý may mắn nữa. Anh vợ tôi không dễ nói chuyện như tôi đâu.”
Hạ Như Sương nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt. Cô ta đương nhiên biết rõ rằng Hạ An Lan tuyệt đối sẽ không tha cho mình. Anh ta là kẻ máu lạnh, vô tình. Nếu anh ta biết được chân tướng thì nhất định sẽ khiến cô ta chết cả trăm lần cũng không hả dạ.
Vậy nên lúc này cô ta càng không dám chủ động thừa nhận.
Cô ta vẫn kiên trì nói: “Tôi... không có gì để nói cả.”
“Chà chà, không tệ, hy vọng chị vẫn có thể mạnh mẽ như vậy trước mặt anh vợ của tôi.”
“Du Dực, cậu đừng quên rằng cậu là người nhà họ Du!” Hạ Như Sương cảm thấy so với Du Dực, Hạ An Lan còn đáng sợ hơn nhiều, nên cô ta hy vọng Du Dực có thể cho mình một con đường sống.
Du Dực gật đầu: “Điều ấy không cần chị nhắc nhớ, tôi đương nhiên không quên đâu!”
“Vậy... Cậu...”
“Nhưng chị không phải. Trong mắt tôi, cho tới giờ, chị cũng không phải người nhà họ Du. Cho nên, tôi không có lý do gì để giúp chị, giúp một người là hung thủ muốn giết vợ mình. Hạ Như Sương, chị nghĩ mặt mũi của chị lớn đến thế sao?”
Nụ cười trên mặt Du Dực mang theo tia chế nhạo và khinh thường.
Nụ cười, lời nói của anh đến khiến Hạ Như Sương như đóng băng.
Cô ta vốn nghĩ rằng so với Hạ An Lan, Du Dực sẽ dễ nói chuyện hơn một chút. Nhưng không ngờ thực tế cậu ta lại không mảy may để ý đến mình.
Một người mà ngay cả người nhà cũng không chịu giúp, vài năm cũng không thèm về nhà một chuyến. Một người mà chính cha mẹ, anh trai ruột của mình cũng coi như người dưng nước lã thì làm sao có thể tốt với cô ta được chứ?
Hai chân Hạ Như Sương mềm nhũn, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa mà ngã ngồi trên mặt đất.
Cô ta lẩm bẩm nói: “Mình.... thật ngu ngốc...”
Du Dực khinh thường, cười lạnh. Ngu ngốc sao? Dùng từ này trên người cô ta, thật sự là đã bôi nhọ hai chữ “ngu ngốc” này rồi.
Hạ An Lan chưa đến, Du Dực cũng không nói gì nữa, cũng không hỏi Diệp Kiến Công.
Sự tình thật sự ra sao phải do Hạ An Lan chính miệng hỏi ra, có điều, tuy rằng Tiểu Ái là vợ anh nhưng chuyện này lại là chuyện của Hạ gia. Thời điểm chân tướng bị vạch trần, nhất định người nhà họ Hạ phải có mặt thì mới tốt.
Hạ An Lan gọi bác sĩ mang thuốc mà Hạ Như Sương định tiêm cho Diệp Kiến Công đi xét nghiệm, mặc dù anh biết chắc hẳn bên trong là pê-ni-xi-lin nhưng vẫn cần kết quả xét nghiệm làm chứng cớ xác thực.
Mặt khác, anh cũng muốn bác sĩ kiểm tra cho Diệp Kiến Công lần nữa. Anh không hy vọng rằng thời điểm nói chuyện với mình, Diệp Kiến Công lại một lần nữa rơi vào hôn mê.
Trong lúc chờ Hạ An Lan xuất hiện, Hạ Như Sương không ngồi im chịu chết. Cô ta một mực nháy mắt với Diệp Kiến Công.
Cô ta muốn lừa Diệp Kiến Công để ông ta không mở miệng, không khai ra mình, muốn bảo ông ta rằng mình có biện pháp cứu ông ta ra ngoài.
Nhưng từ đầu đến cuối, Diệp Kiến Công cũng không thèm nhìn cô ta. Ông ta giống như tảng đá nằm ở đó, không hề nhúc nhích.
Du Dực đứng cạnh đó, thờ ơ, lạnh nhạt: “Chị dâu à, cho dù chị trừng mắt đến rút gân cũng vô ích. Dù chị có ba hoa chích chòe gì đi chăng nữa thì ông ta cũng sẽ không tin tưởng chị. Đừng cố gắng đấu tranh nữa, giãy dụa chỉ khiến chị chết thảm hơn thôi.”
Hạ Như Sương cắn răng, cô ta không nói gì, cô ta cũng không biết mình có thể nói gì nữa.
Hạ An Lan đến rất nhanh, căn bản không để bọn Du Dực chờ lâu.