Hạ Như Sương lớn tiếng nói: “Diệp Kiến Công, ông mới là kẻ nói láo. Năm đó, rõ ràng là ông tìm tới tôi, uy hiếp tôi. Chính ông đã nói rằng ông chỉ cần tiền, ông sẽ không làm gì tổn hại đến Tiểu Ái, nên tôi mới đồng ý giúp ông. Rõ ràng tội lỗi năm đó là do ông chủ mưu, nay ông lại đổ thừa cho tôi. Diệp Kiến Công, trên trời có thần linh chứng giám, ông thử tự hỏi lương tâm mình xem có thấy chút áy náy nào không?”
Diệp Kiến Công cười ha hả: “Chuyện đến nước này mà cô vẫn còn có mặt mũi nói đến thần linh với lương tâm sao? Hạ Như Sương, tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp được một người đàn bà tâm địa ác độc, âm hiểm như cô đấy. Cô không biết đâu là điểm dừng sao? Cho dù đã chịu báo ứng đến thế này, cô cũng không chịu thừa nhận tội lỗi của mình hay sao?”
Hạ Như Sương vẫn như trước, dù chết cũng không chịu thừa nhận: “Tôi không có tội, vì sao tôi phải nhận chứ!”
“Cô nghĩ là người khác sẽ tin cô à? Hạ Như Sương, cô cho là bao nhiêu năm qua tôi không có biện pháp nào để đề phòng và đối phó với cô sao?”
Du Dực nhướng lông mày, ra vẻ bất cần những thực sự trong lòng anh đã vô cùng giận dữ.
Diệp Kiến Công thở gấp, quay đầu nhìn về phía Hạ An Lan nói: “Hạ thị trưởng, trong nhà tôi ở Lạc Thành có một gian mật thất. Tất cả chứng cứ về những việc ả tiện nhân Hạ Như Sương này bảo tôi làm suốt bao năm nay đều được lưu giữ ở đó.”
Hạ Như Sương liền ngẩn người tại chỗ, lão Diệp Kiến Công này còn lưu lại chứng cứ ư?
Du Dực lập tức hỏi: “Mật thất ở đâu?”
“Trong phòng ngủ của tôi.”
Du Dực cầm điện thoại, liên lạc với người của mình để họ lập tức lên đường đi thu thập chứng cứ.
Hạ Như Sương rốt cuộc cũng từ trong kinh ngạc mà hồi lại tinh thần. Diệp Kiến Công không giống như đang giả vờ, nếu đợi bọn họ tìm được chứng cứ mang về đây, chắc chắn cô ta không còn một cơ hội nào xoay chuyển.
Hạ Như Sương hoảng sợ: “Anh Lan, em xin anh hãy tin em. Anh Lan, chuyện đó không thể... Mọi chuyện em làm đều là...”
Hạ An Lan lớn tiếng cắt ngang lời cô ta: “Cô thật sự muốn tôi gọi người cắt lưỡi cô đi thì cô mới chịu im miệng phải không?”
Anh tin rằng nếu chỉ dựa vào năng lực của một mình Hạ Như Sương năm đó thì chắc chắn không thể nào mưu tính, vạch kế hoạch chu toàn, bí mật đến như vậy. Cho dù có thể, cô ta cũng không có năng lực xử lý sạch sẽ mọi dấu vết sau khi chuyện đó xảy ra.
Có lẽ là có người đứng đằng sau Hạ Như Sương mà cũng có thể không có. Nhưng điều này với những chuyện Hạ Như Sương đã làm thì hoàn toàn không có quan hệ gì.
Tội lỗi của cô ta đã gây với Tiểu Ái cũng không vì thế mà giảm đi dù chỉ là một chút.
Cho dù lúc đó sau lưng cô ta có người xúi giục, vậy hơn 20 năm qua thì sao? Khi cô ta biết Tiểu Ái không chết, việc trước tiên định làm lại là muốn giết Tiểu Ái; thậm chí còn sai phái Diêp Kiến Công không được cho em ấy chết một cách dễ dàng.
Loại đàn bà như thế này, dựa vào cái gì mà đòi cầu xin anh tha thứ?
Kẻ lấy oán báo ân giờ muốn báo cái gì?
Những đau đớn thống khổ mà Tiểu Ái phải chịu, ai sẽ trả cho nó đây? Ai sẽ nói với nó câu xin lỗi đây?
Sự ích kỷ của Hạ Như Sương đã làm thay đổi cả vận mệnh cuộc đời của Tiểu Ái. Ả còn muốn thay thế nó, muốn khiến nó biến mất khỏi cõi đời này, muốn khiến Tiểu Ái giống như chưa từng tồn tại. Nhưng cô ta không phải ông trời, cô ta dựa vào cái gì mà tuỳ tiện làm xằng làm bậy, điều khiển cuộc đời người khác chứ.
Hạ An Lan bảo thư kí: “Đưa cô ta đi, giao cho đội đặc nhiệm thẩm vấn; bảo bọn họ không cần câu nệ thủ đoạn tra tấn gì cả.”
Thư ký chợt thấy run rẩy, không cần câu nệ thủ đoạn tra tấn gì sao?
Điều đó khủng khiếp đến mức có thể khiến một người đang sống khoẻ mạnh chẳng mấy mà phát điên.
Nhưng mà, người phụ nữ này đáng bị như vậy.
Khi anh đứng bên cạnh đã nghe rành mạch từng chuyện xấu xa mà cô ta đã làm, từng chuyện đều khiến cho toàn thân anh phát run, tóc tai dựng ngược. Để một kẻ như vậy ở bên cạnh, thật chẳng khác nào mang theo một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào.
Anh gật đầu: “Vâng”
Hạ An Lan nhìn theo Hạ Như Sương vừa bị lôi đi vừa gào khóc thảm thiết: “Tôi sẽ không cô được chết một cách dễ dàng đâu.”