Nếu như không phải vì ông lão vẫn luôn ôm hy vọng vào Hạ Như Sương, thì sao anh lại phải khiến ông sốc đến như vậy.
Đối với một ông già, lại là cha đẻ của mình, anh đâu muốn tàn nhẫn như vậy.
Nhưng ông lão quá cần phải tỉnh táo ra rồi. Anh không muốn sau nhiều năm, cả nhà lại phải gánh chịu một lần nữa thảm họa mà nhiều năm trước ông đem lại.
Nhà họ Hạ có thể đoàn tụ như hôm nay quả thật quá khó khăn, Hạ An Lan không cho phép bất cứ ai phá vỡ một lần nữa.
Ông lão nước mắt như mưa, hối hận tột cùng.
Những điều mà ông làm quá ngu ngốc. Đã bao nhiêu lần trước mặt Tiểu Ái, ông đã nói rằng dù thế nào đi nữa vẫn phải cảm ơn Hạ Như Sương, là cô ta đã vượt ngàn dặm đường đến Dung Thành, nói với bọn họ rằng Tiểu Ái vẫn còn sống. Bao nhiêu năm nay, Hạ Như Sương chưa từng thôi tìm kiếm Tiểu Ái.
Ông không biết rằng lúc mình nói ra những lời đó, tâm trạng của Tiểu Ái như thế nào.
Thế nhưng Tiểu Ai chưa từng nói gì cả, chỉ đứng bên cạnh mỉm cười.
Ông lão thực sự cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đi gặp con gái, ông đã làm những gì vậy chứ.
Hạ An Lan hít một hơi thật sâu, nén cơn tức giận trong lòng xuống.
Anh nói: “Cha, thực sự con không muốn cho cha biết những điều này, Tiểu Ái cũng chưa từng nói xấu Hạ Như Sương trước mặt cha, cho dù không biết con bé đã bị cô ta hãm hại bao nhiêu lần, nó cũng chưa một lần than thở với cha. Bởi vì, con bé không muốn cha buồn, không muốn cha phải dằn vặt đau khổ sau khi đã biết rõ chân tướng sự việc. Thế nhưng cha thì sao, cha lại hết lần này đến lần khác rắc muối lên vết thương của nó.”
Bây giờ ông hối hận đến muốn chết, thảm họa của cả nhà đều do một tay ông đem lại. Đến nay ông muốn chuộc lỗi, muốn bù đắp cũng không biết nên làm thế nào nữa.
Hạ An Lan thở dài: “Con có thể không nói, nhưng cha, con hy vọng từ nay về sau cha có thể hiểu ra, có thể nhìn rõ bộ mặt thật của một số người. Nhà mình có thể đoàn tụ như hôm nay, khó khăn thế nào cha cũng biết đấy, đừng để cho Tiểu Ái phải đau lòng nữa.”
Anh biết rằng năm đó cha mình có ý tốt, thế nhưng chỉ một quyết định sai lầm lại đẩy cả nhà đến đại nạn không thể nào cứu vãn được.
Trên thế gian này không có thuốc hối hận để uống, thế nhưng, Hạ An Lan hy vọng cha mình không tiếp tục làm những chuyện hồ đồ nữa.
Cái gì mà cảm ơn Hạ Như Sương, gọi cô ta đến nhà ăn cơm, anh không muốn nghe những lời ấy thêm một lần nào nữa.
Ông lão gật đầu: “Cha biết, cha biết… bây giờ cha biết rồi…”
Thận phận cha con của hai người dường như bị đảo lộn, Hạ An Lan đứng ở vị trí dạy bảo.
Hạ An Lan nhìn thấy bộ dạng của cha mình lúc này, trong lòng cũng xót xa.
Anh cúi người đỡ cha mình dậy: “Cha, chúng ta là người một nhà, giữa chúng ta cho dù có làm sai chuyện gì, cũng có thể được tha thứ, cũng vì vậy mà Tiểu Ai chưa từng trách móc cha câu nào. Sau khi về nhà, mọi thứ vẫn như bình thường, cha không cần xin lỗi Tiểu Ái. Cha chỉ cần đối xử tốt với con bé thêm một chút, tốt hơn chút nữa. Nếu như cha cảm thấy ăn năn, thì cứ bù đắp thêm cho con bé…”
Giọng ông lão khản đặc không còn nói nên lời, ông liên tục gật đầu. Ông đã sai lầm nhiều năm như vậy, nhưng đến bây giờ mới biết mình sai lầm một cách thái quá như vậy.
Ông đã từng đối tốt với Hạ Như Sương bao nhiêu, thì bây giờ lại căm hận bấy nhiêu, hận không thể tự tay giết chết cô ta.
Những năm tháng mất đi Tiểu Ái, dường như ông đã coi Hạ Như Sương là con gái đẻ của mình, yêu thương cô ta, chăm sóc cô ta. Ông dành cho cô ta tình yêu thương của người cha mà đáng lẽ phải dành cho Tiểu Ái. Trong lúc Tiểu Ái cần tình yêu thương của cha nhất, thì ông lại ở bên Hạ Như Sương.