Ông lão cực kỳ hài lòng về Du Dực, cho dù chuyển nhà, Du Dực vẫn nghĩ cho Thanh Ti nhiều nhất.
Anh không hề coi Thanh Ti là con riêng, điều này khiến cho ông lão rất hài lòng, rất phấn khởi.
Ông lão gật đầu: “Con nói đúng lắm, vừa vặn, nhà họ Hạ có vài căn nhà ở thủ đô vẫn chưa ở bao giờ, chúng ta trực tiếp chuyển đến đó.”
Du Dực vừa nghe vậy, lập tức nói: “Cha, không cần đâu, nhà đã tìm được rồi, thu xếp một chút là có thể chuyển đến ở.”
Anh không muốn bị mọi người nói dựa dẫm vào vợ, hơn nữa, bản thân anh có năng lực.
Ông lão lên tiếng trách anh: “Tìm gì mà tìm, nhà mình có nhà rồi, sao phải đi tiêu tiền oan uổng. Ngày mai con đi ra ngoài với cha xem xem, thấy chỗ nào phụ hợp hơn, tìm người quét rọn. Nếu như thấy không thích cách trang trí, thì trang trí lại một lượt là được.”
“Cha, như thế không ổn lắm”
“Có gì mà không ổn, những thứ đó vốn dĩ đều để dành cho Tiểu Ái. An Lan đi làm chính trị rồi, không cần đến những thứ đó. Các con mà còn không cần đến nữa, thì cha mẹ biết cho ai đây?”
Bà lão tinh tế, bà biết Du Dực đang bận tâm điều gì, cười nói: “Nghe lời cha đi, nhà chúng ta để trống, không có ai ở, lại còn phải đi mua nhà khác. Con bảo con bận tâm điều này làm gì. Chúng ta là người một nhà, không cần tính toán những thứ khác. Hơn nữa, con là người như thế nào, cha mẹ đều rõ cả. Du Dực, ba mẹ coi con là con đẻ, con cũng nên coi cha mẹ là cha mẹ đẻ của mình mới đúng. Con trai sống ở nhà cha mẹ, không phải là chuyện rất đỗi bình thường hay sao?”
Nhiếp Thu Sính đặt tay lên tay Du Dực: “Nghe lời cha mẹ đi anh.”
Du Dưc cười nói: “Vậy thì, con... nghe lời cha mẹ vậy.”
Anh cũng không phải là người ngoan cố đến mức không thay đổi được, tình hình trước mắt, nên nghe lời mọi người thì tốt hơn.
“Đúng quá rồi, tài sản của hai ông bà già này đều thuộc về các con. Cho dù bây giờ không ở, thì tương lai cũng là của các con.”
Ông lão đã quyết định dành hết tài sản của nhà họ Hạ cho con gái. Ông không biết phải bù đắp thế nào, chỉ biết dành tất cả những gì ông có cho con.
Buổi tối khi đi ngủ, Du Dực còn nói đùa với Thu Sính, “Xem ra, từ nay về sau, anh phải để vợ nuôi rồi. Vợ ơi, từ nay về sau, em phải che chở cho anh đấy.”
Nhiếp Thu Sính ôm lấy cổ anh cười nói: “Yên tâm đi, em sẽ không ghét bỏ anh đâu.”
…
Ngày hôm sau, Du Dực đi cùng ông Hạ xem một lượt các căn nhà của nhà họ Hạ ở thủ đô. Xem xong, anh không thể không thừa nhận, nhà họ Hạ nhìn có vẻ thanh cao, nhưng thực chất thì giàu nứt đố đổ vách.
Cuối cùng anh và ông lão chọn ra một chỗ, giao thông thuận tiện nhất, sinh hoạt cũng tiện lợi.
Tìm người dọn dẹp, bố trí lại từ đầu, là có thể dọn vào ở được rồi.
Sau hai ngày, nhà Du Dực đã sắp thu xếp xong, đã chọn được ngày chuyển đi rồi.
Hạ Như Sương lại vẫn không thấy người đó liên hệ với cô ta, cô ta sắp lo lắng không chịu được nữa rồi.
Hai lần tra tấn sau đó, người đó đều vào theo, nhưng không phát ra bất cứ tín hiệu nào với cô ta nữa. Đã vài lần Hạ Như Sương muốn mở mồm gọi anh ta.
Có điều, người đó hai hôm nay đều không liên lạc với cô ta, có thể thấy không phải do Hạ An Lan sắp đặt, không thì, cô ta đen đủi thật rồi.
Chỉ cần không phải do Hạ An Lan sắp đặt, thì trong lòng Hạ Như Sương không quá sợ hãi.
Cô ta sợ rằng, Hạ An Lan bẫy cô ta.
Hạ Như Sương thầm nghĩ, chắc là chưa tìm được thời cơ thích hợp, không dám mạo hiểm đến gần, cứ chờ đợi, chờ đợi tiếp vậy.