“Các anh nói gì tôi không hiểu, không có ai báo cho tôi, tôi bị nhốt ở đây, hàng ngày tiếp xúc với ai, lẽ nào các anh không biết?”
“Điều này phải hỏi cô rồi. Chúng tôi không phí lời với cô nữa. Bây giờ cho cô 5 phút suy nghĩ, cô vẫn quyết định nói, hay là…quyết định ngậm mồm.”
Hạ Như Sương cảm thấy những người này thật khó đối phó. Cô ta bắt đầu lúng túng, không biết Hạ An Lan đã đưa cô ta đến đâu.
Cô ta hỏi: “Sao? Lẽ nào các người không muốn biết?”
“Biết là một chuyện, thế nhưng nếu những điều đó không phải là chân tướng mà chúng tôi cần, thì đừng lãng phí thời gian nữa, trực tiếp hành hình, sẽ nhanh hơn.”
Hạ Như Sương…
Đột nhiên cô ta có chút do dự, những người nay không dễ đối phó chút nào. Bọn họ chưa chắc đã tin những điều mà cô ta đã chuẩn bị từ trước.
Cô ta ngấm ngầm nhìn người đã tiết lộ tin tức cho cô ta, sắc mặt người đó không tốt, cơ bản không dám nhìn cô ta.
Hạ Như Sương biết rằng, trong lòng anh ta có lẽ cũng rất sợ, nếu như bị điều tra ra, thì có lẽ anh ta cũng rất thê thảm.
Thế bây giờ chọn nói, hay chọn không nói?
Hạ Như Sương nhìn những người đó, từng người trong bọn họ đều mặt mũi lạnh tanh không cảm xúc, nhưng trên người lại toát ra sát khí khiến người ta lạnh toát.
Do dự một hồi, cuối cùng Hạ Như Sương cũng nghiến răng, định liều một phen: “Tôi… tôi nói..”
Hôm đó người kia bảo, nếu cô ta không nói gì cả, thì mười phần có tám chín phần là không qua nổi.
Sau một hồi đắn đo, Hạ Như Sương cảm thấy cần phải mạo hiểm, nếu không được nữa, thì cô ta sẽ nói một vài sự thật.
Người tra hỏi nói: “Được, đã vậy thì, cô nói đi.”
Băng ghi âm ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng. Hạ Như Sương liếc nhìn thiết bị ghi âm đó, hít thật sâu rồi nói: “Tôi biết Hạ An Lan anh ta muốn biết hai mươi năm trước, là ai… đứng ở đằng sau giật dây tôi ra tay với Tiểu Ái…”
Người tra hỏi ngắt lời cô ta: “Như vậy là cô đã thừa nhận rằng năm đó người ra tay là cô đúng không?”
Sau khi Hạ Như Sương bị nhốt vào đây, hoặc là không nói, hoặc là một mực không chịu thừa nhận chuyện năm đó.
Hạ Như Sương giật mình, chết rồi, sao cô ta lại quên chuyện này được, chỉ quan tâm xem nói ra điều gì, kết quả, không tỉnh táo, bị vào tròng rồi.
Nhưng sự đã ra nông nỗi này, tất cả đều được ghi âm lại rồi, muốn hối hận cũng không kịp nữa.
Hạ Như Sương do dự một chút rồi gật đầu: “Tôi... tôi thừa nhận, nhưng lúc đó tôi có lý do, tôi… tôi bị ép buộc…”
Cô ta sốc lại tinh thần, không thể vào tròng của đối phương tiếp được.
Người thẩm vấn tiếp tục hỏi: “Bị Diếp Kiến Công ép buộc, nhưng ông ta lại nói, năm đó cô chủ động tìm đến ông ta.”
“Không phải tôi, là ông ta tìm đến tôi trước.” Hạ Như Sương lập tức đáp.
Những người thẩm vấn cười nhạo báng: “Được rồi, không cần nói tiếp nữa. Chuyện này tôi đã điều tra rõ rồi. Cô tiếp tục nói dối cũng không có ý nghĩa gì nữa, xem ra, cô khá là thích tra tấn, đã vậy thì, không cần nói thêm nữa.”
Nói xong, liền lập tức đứng dậy thu xếp đồ đạc.
Hạ Như Sương giật thót mình, sợ hãi đến mức không cẩn thận cắn vào lưỡi.
Những người đó đã quyết định rồi, cô ta sợ sệt nhìn người báo tin cho cô ta, chỉ thấy anh ta thất vọng cúi gầm xuống.
Hạ Như Sương không dám nghĩ thêm gì nữa, vội vàng nói: “Không không không, tôi nói, tôi nói… xin lỗi, thật sự xin lỗi. Lúc nãy… lúc nãy tôi nói nhầm rồi, tôi.. tôi không có, tôi nhớ nhầm rồi...”
“Nhớ nhầm?”
“Đúng vậy, tôi, tôi nhớ nhầm rồi… thời gian lâu quá rồi, tôi bỗng nhiên nhớ nhầm rồi…”