“Tôi… tôi, năm đó, thực sự là tôi chủ động… liên hệ, Diệp Kiến Công, là tôi... chủ động liên hệ…” Hạ Như Sương không biết nói ra những lời này là đúng hay sai, cô ta chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy.
Người thẩm vấn thoáng lộ vẻ nhạo báng, cuối cùng cũng đã chịu mở mồm.
“Nói như vậy từ trước thì có phải xong rồi không, tiếp tục.”
“Năm đó.. mặc dù là tôi liên hệ với Diệp Kiến Công, nhưng… nhưng năm đó tôi cũng thực sự hết cách. Bởi vì có người ở đằng sau đe dọa tôi, nếu như tôi không làm theo nhừng gì họ nói, tôi sẽ chết.”
“Người đó là ai?”
Hạ Như Sương lắc đầu: “Tôi không biết là ai. Chuyện này tôi thực sự không biết, chỉ biết rằng người đó là kẻ thù của nhà họ Hạ. Bởi vì ban đầu bà ta muốn ra tay với Hạ An Lan, nhưng, anh ta quá thông minh. Ở trường học, bọn họ thực sự không tìm được cơ hội ra tay, cuối cùng mới nhắm vào Tiểu Ái.”
“Làm sao bọn họ liên hệ được với cô?”
Hạ Như Sương lập tức trả lời: “Đến trường, năm đó tôi học tiểu học, bọn họ đến trường tìm tôi.”
Cái này cô ta thực sự không nói dối, năm đó vốn dĩ cô ta muốn giết Tiểu Ái, cũng đã liên hệ với Diệp Kiến Công rồi, nhưng không ngờ sau đó, lại có người khác tìm đến cô ta.
“Người giật dây năm đó, cô chỉ biết chừng ấy thôi sao? Không phải chứ, cô có thể không nói ra sự thật, chúng tôi không ép, nhưng cô biết kết quả là như thế nào rồi đấy.”
Hạ Như Sương run rẩy, cô ta nghiến răng, vốn nghĩ rằng chỉ nói thế là đủ rồi, nhưng bây giờ xem ra, cơ bản là không xong rồi.
“Ân oán năm đó với nhà họ Hạ có lẽ là rất lớn. Hơn nữa, lúc đầu bọn họ tìm tôi, không hề nói muốn giết Tiểu Ái, chỉ nói rằng muốn dạy cho nhà họ Hạ một bài học. Tôi tưởng rằng Tiểu Ái sẽ không chết, tôi gần như không dám nhắc đến Tiểu Ái nữa. Hơn nữa, nhiều năm về sau, tôi cũng không dám có bất cứ liên hệ gì với họ, bọn họ cũng chưa từng liên lạc lại với tôi.”
“Không liên lạc? Vậy số điện thoại này là thế nào?”
“Đây là số điện thoại tôi gọi để cầu cứu, nhiều năm nay không dám gọi, nếu không phải… nếu không phải nhìn thấy Tiểu Ái quay về, sự tình bị bại lộ, thì tôi cũng không dám gọi. Tôi chỉ biết số điện thoại này là ở Mỹ, còn những chuyện khác thì tôi thực sự không biết, những điều này các người có thể điều tra ra.”
Về số điện thoại ở Mỹ này, Hạ Như Sương thật sự không rõ, thế nên cô ta không hề sợ bị điều tra.
Người thẩm vấn quăng chiếc bút đi: “Cô nói những điều này, chẳng khác gì không nói. Bởi vì những gì cô nói chúng tôi đều đã biết, nếu như cô không nói thêm điều gì có ích, điều gì chúng tôi không biết, thì cô không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa đâu, cấp trên đã dặn dò rồi, cô sống đủ lâu rồi.”
Hạ Như Sương giật giật khóe miệng, đ.m, đây là... lời của Hạ An Lan?
Lòng nhẫn nại của anh đã hết rồi, đã đến lúc, cho dù cô ta có nói hay không, đều không muốn cô ta tiếp tục sống nữa.
Điều này mới là đáng sợ nhất, thảo nào hôm nay những người này định dùng cực hình nặng hơn đối với cô ta, xem ra là muốn cô ta tự nhiên chết đi trong lúc hành hình.
Hạ Như Sương càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
“Không còn gì để nói nữa sao? Đã vậy thì, chúng ta…”
“Đợi đã” Hạ Như Sương vội vàng ngắt lời, không để anh ta nói hết câu.