Hạ An Lan cảm thấy hình như tổng thống không nói đùa, hình như ông đang rất nghiêm túc.
Ông chắc chắn phải khiến anh không thể không đồng ý, thế nên mới có thái độ cứng rắn như vậy.
Đầu óc anh nhanh chóng lướt qua vài vòng, tổng thống chỉ bảo anh phải kết hôn trước khi ông nghỉ hưu, chứ không bảo là, anh lập tức phải kết hôn.
Cứ ứng phó với chuyện trước mắt đã rồi tính sau, còn về chuyện kết hôn… nếu anh thực sự không muốn, thì ai có thể ép anh được?
Sau khi Hạ An Lan nghĩ kỹ, anh gật đầu: “Được, tôi đồng ý với ngài.”
Tổng thống lập tức mỉm cười, khoát tay gọi người cầm giấy bút và mực in lại: “Lại đây, đã đồng ý rồi, thì ký tên rồi ấn dấu vân tay vào đây.”
Hạ An Lan sững sờ, không phải chứ, lại còn phải ký tên ấn dấu vân tay, cái gì vậy? Lẽ nào còn phải ký hợp đồng?
“Chuyện này chắc không cần thiết chứ ạ?”
Tổng thống viết nhanh lên tờ giấy một dòng chữ: Hôm nay Hạ An Lan đã cam kết với tôi, sẽ kết hôn trước khi nhận chức tổng thống.
“Tất nhiên là cần thiết rồi, tôi không mấy tin tưởng cậu đâu, sau này cậu lật mặt nuốt lời thì làm sao? Nhất định phải có bản cam kết này.”
Hạ An Lan nhìn dòng chữ trước mặt, đột nhiên thấy đau đầu quá.
Tổng thống viết hai bản giống nhau, rồi đưa cho Hạ An Lan, anh hít một hơi thật sâu: “Được, tôi ký tên, ấn dấu vân tay.”
Hạ An Lan bất lực cầm bút lên, viết tên mình xuống bên dưới, rồi ấn một dấu vân tay đỏ chót lên đó: “Thế này là được rồi chứ ạ?”
“Được, mỗi người chúng ta giữ một bản. Cậu đừng có cho qua. Nếu như trước khi tôi nghỉ hưu cậu vẫn chưa kết hôn, thì chuyện nhậm chức của cậu chắc phải trì hoãn.”
Hạ An Lan gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ ghi nhớ.”
Anh vẫn không hề coi trọng việc nhậm chức tổng thống.
Thế nên, đến lúc đó có trì hoãn hay không cũng chẳng sao. Còn về chuyện kết hôn, anh nghĩ, trong lúc anh còn sống trên cõi đời này, khi mà đầu óc anh vẫn bình thường, thì chuyện đó sẽ không xảy ra.
Xong việc, Hạ An Lan không định lưu lại lâu hơn nữa: “Ngài ăn từ từ thôi, tôi đi đây. Chuyện này rất hệ trọng, tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi liên kết cảnh sát ở các địa phương, bắt giữ những người có tên trong danh sách.”
“Yên tâm, tôi sẽ lo liệu chuyện này.”
“Thế tôi phải đi đã.”
“Không ăn sáng à?”
Hạ An Lan cười nói: “Không ăn nữa, cha mẹ và em gái tôi đều ở thủ đô, tôi đến thăm bọn họ.”
Tổng thống ngạc nhiên: “Em gái cậu? Không phải là…”
“Đúng vậy, chính là Tiểu Ái của hai mươi năm về trước. Lúc chúng tôi đều tưởng em chết rồi, thì thực ra nó vẫn còn sống. Một thời gian trước vừa mới đoàn tụ, nói đến em rể tôi chắc ngài cũng thấy quen thuộc lắm.”
Tổng thống hiếu kỳ, người có thể khiến ông nhớ tên cũng không nhiều: “Ồ, thế sao? Ai vậy?”
“Du Dực”
Tổng thống nghe thấy vậy, cực kỳ ngạc nhiên: “Cái gì? Du Dực... là em rể cậu?”
“Đúng vậy, ban đầu lúc tôi phát hiện ra, cũng cực kỳ ngạc nhiên.”
Đầu óc tổng thống biến chuyến rất nhanh, quan hệ giữa Hạ An Lan và Du Dực trong phút chốc có thể biến rất nhiều chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
“Cậu chàng đó rất giỏi, hai người các cậu đều không phải dạng vừa, lại là… Thảo nào, gần đây tốc độ nắm bắt tin tức của cậu lại nhanh như vậy. Cậu chàng đó rất khó gần, tôi đang nghĩ sau này cậu không dễ dàng gì thu phục được cậu ta, xem ra, thật là dễ như chở bàn tay rồi.”
Hạ An Lan mỉm cười: “Cũng là do tôi may mắn, tôi đi đây, không làm phiền ngài nữa.”
Tổng thống gật đầu: “Đi đi, đừng quên chuyện cậu đã đồng ý với tôi, nhất định phải nhớ đi tìm vợ kết hôn.”