Nếu thị trưởng nói trong lòng anh ta không có ý khác, có quỷ mới tin nha.
Vừa nghe đến xe bị tai nạn liền đi ra ngoài ngay lập tức, một giây cũng không chậm trễ. Đến công việc cũng mặc kệ, chậc chậc…
Thư ký cũng không dám chậm trễ một khắc nào, lái xe rời khỏi toàn nhà chính phủ thật nhanh.
Trên đường, Hạ An Lan thúc giục anh ta: “Than thở cái gì vậy, lái nhanh một chút.”
Thư ký nuốt nước miếng, không phải là hắn than thở. Ở đây chính là thành phố, lại còn là buổi tối. Làm sao có thể lái xe nhanh như vậy, hắn đã lái xe rất nhanh rồi, nếu để cảnh sát giao thông nhìn thấy thì tám phần là bị phạt tiền.
“Tôi sẽ cố gắng hết mức mau chóng đến nơi.” thư ký vội vàng nói.
Hạ An Lan đột nhiên hỏi anh ta: “Tài xế gọi điện thoại cho cậu?”
“Đúng vậy!”
Chân mày Hạ An Lan nhíu lại nhưng không nói gì.
Thư ký khó hiểu, một lát sau hắn đột nhiên nghĩ thông suốt. Thị trưởng bọn họ cũng đã cho Tô Ngưng Mi số điện thoại, thế nhưng khi xảy ra chuyện tai nạn xe hơi lớn như vậy, người ta lại không điện thoại cho anh ấy, ngược lại lại là tài xế gọi tới cho hắn.
Điều này nói rõ hai chuyện, hoặc là Tô Ngưng Mi xảy ra chuyện, thật sự bị thương không nhẹ. Hoặc là người ta khách khí với anh ấy, không muốn làm phiền anh ấy.
Hai vấn đề này bất kể là gì cũng đều không tốt, không trách được thị trưởng không vui.
Một lát sau, Hạ An Lan nói: “Cậu gọi điện thoại cho tài xế hỏi xem giờ bọn họ như thế nào?”
“Được.”
Thư ký vừa lái xe vừa bấm số tài xế, thế nhưng trong điện thoại báo điện thoại di động đã tắt: “Thị trưởng, điện thoại tắt.”
“Điện thoại tắt.”
Sắc mặt Hạ An Lan vô cùng xấu, anh lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi điện thoại cho cục trưởng cục Giao Thông thành phố.
“Là tôi Hạ An Lan, trên đường cao tốc từ Hải Thành đi sang Tô Thành, ở trạm xăng dầu thứ nhất sau khi ra khỏi thành kia xảy ra một tai nạn xe hơi. Anh để cho cảnh sát tuần tra giao thông ở đấy bảo vệ tốt người bị tai nạn xe hơi, nếu như không có người bị thương thì để cho bọn họ ở đấy không nên di chuyển, còn nếu có người bị thương thì nhanh chóng đưa tới bệnh viện chữa trị. Tôi chờ điện thoại của anh, sau khi có tin tức thì liên lạc với tôi.”
Thư ký nghe xong không nói gì, dưới chân chân ga nhẹ nhàng nhả ra hai cái.
Không bao lâu điện thoại đã tới.
“Hạ thị trưởng, đã điều tra xong. Đúng là có một tai nạn xe hơi, nhưng may mắn thay nhân viên không bị tổn thương gì. Nhưng mà đoán chừng xe cộ phải bỏ đi thôi, hiện tại người trên xe cũng đang ở chỗ nghỉ, tôi đã báo cho cảnh sát tuần tra giao thông bên kia để bọn họ bảo vệ tốt người trên xe.”
Trong lòng Hạ An Lan thở phào: “Được...”
Anh để điện thoại di động xuống rồi siết chặt sống mũi, người không có chuyện gì là tốt rồi.
Thư ký cẩn thận hỏi: “Thị trưởng, Tô tiểu thư, người cô... Không sao chứ?”
Thư ký nhận thấy, ở trước mặt Hạ An Lan anh ngàn vạn lần đừng có dùng hai chữ phu nhân này để gọi Tô Ngưng Mi. Bởi vì rõ ràng thị trưởng nghe thấy sẽ không hài lòng, dùng quý cô lại không hợp, hay là gọi Tô tiểu thư sẽ tốt hơn.
“Ừ, không có chuyện gì.”
“Vậy trước tiên ngài nghỉ ngơi một chút, với tốc độ nhanh hơn cũng phải hơn một giờ mới ra khỏi thành đấy.”
“Ừ...”
Hôm nay Hạ An Lan quả thực là cực kỳ mệt mỏi, tối hôm qua dường như không ngủ. Ban ngày lại qua lại giữa hai nơi Thủ đô và Hải Thành, lúc này đầu đang đau như muốn vỡ ra.
Trong lòng thư ký tám phần như lửa đốt, anh không nhịn được thận trọng nói: “Thị trưởng, tôi... Có lẽ đây là lần đầu thấy ngài khẩn trương như vậy, trừ người trong nhà ra.”
Hạ An Lan ngồi phía sau hai mắt đã nhắm nghiền, thật sự giống như đã ngủ rồi nên không nghe được lời nói của thư.
Cho nên hắn cũng không dám hỏi tiếp nữa, chỉ cố gắng ổn định một chút lái xe tới nơi.
Thực ra Hạ An Lan cũng không ngủ, anh nhắm hai mắt chỉ là để nghỉ ngơi. Lời thư ký nói anh đều nghe được.