Có lẽ trong mắt anh, cô cũng chỉ là con gái bạn thân của ba mẹ, một đứa em gái quen biết từ khi còn bé mà thôi.
Tô Ngưng Mi rất muốn nhanh chóng rời khỏi Hạ An Lan. Không có một cô gái nào có thể kháng cự lại được Hạ An Lan, ở cùng anh càng lâu, càng dễ bị anh mê hoặc.
Có lẽ, chỉ có tranh thủ thời gian rời đi mới là tốt nhất với cô, nếu không, kết cục của cô chắc chắn sẽ không tốt.
Hạ An Lan mở cửa xe cho cô: “Mau lên xe, đừng đứng ngây ở bên ngoài nữa.”
Tô Ngưng Mi xoay người đi lên.
Rời khỏi khu nghỉ ngơi trên đường cao tốc, xe quay trở lại Hải Thành, Tô Ngưng Mi cởi áo khoác ra đưa cho Hạ An Lan: “Cảm ơn anh, lại làm phiền anh rồi, chắc đã quấy rầy anh nghỉ ngơi phải không?”
Hạ An Lan nhận lấy áo khoác, lắc đầu: “Không có, anh còn chưa ngủ.”
Thư ký vội vàng nói một câu: “Thị trưởng của chúng tôi đang tăng ca, vừa nghe cô gặp chuyện không may, liền vứt bỏ công việc, vội vàng tới đây.”
Tô Ngưng Mi nghe xong liền khẩn trương nói: “A, vậy là chẳng phải đã làm chậm trễ công việc của anh rồi, anh cần gì đích thân tới đây chứ.”
Hạ An Lan mỉm cười: “Nếu như em xảy ra chuyện, anh làm sao có thể nói với hai bác và ba mẹ anh chứ. Anh muốn đích thân tới xem rốt cuộc em có gặp chuyện gì không mới được.”
Trong lòng Tô Ngưng Mi cảm thấy có chút không thoải mái lắm. Cô yên lặng thở dài, đã sớm biết Hạ An Lan nhất định là bởi vì mối quan hệ này mới quan tâm cô, có điều chính tai mình nghe được, trong lòng cô vẫn có một chút mất mát.
Tô Ngưng Mi thở dài, được rồi, đừng suy nghĩ nữa, cô cũng không phải thiếu nữ, nghĩ đến chuyện này để làm gì chứ?
Dù sao có muốn cũng không có khả năng.
Cô cứ coi như là lúc đến trường, nhìn thấy một học trưởng đẹp trai nên có loại tâm tình như vậy là được rồi.
Tô Ngưng Mi gãi gãi đầu: “Em không phải là không có chuyện gì sao. Em muốn tự mình lên ô tô đường dài về, nhưng mà cảnh sát giao thông kia không cho em đi, nói phải chờ họ có kết quả xử lý.”
Hạ An Lan nhìn cô nói: “Em xảy ra chuyện, việc đầu tiên không gọi cho anh, mà lại nghĩ đến việc trở về, điều này khiến cho anh cảm thấy... dường như anh không được em tin tưởng.”
Tô Ngưng Mi nghe xong vội vàng xua tay: “Không có, không có, em không có ý đó, em muốn về là vì thật sự lo lắng cho mẹ em. Hơn nữa, cả ngày em cũng đã làm phiền anh rất nhiều rồi. Đã muộn như vậy, anh cũng đã nghỉ ngơi, em không muốn quấy rầy.”
Hạ An Lan nghe xong, trong lòng cũng không thấy vui. Tô Ngưng Mi giống như đang ra sức kéo dài khoảng cách ra với anh, dường như không muốn dính dáng nhiều với anh.
“Em vẫn là quá khách khí rồi, cho dù không nhắc tới quan hệ hai nhà chúng ta, anh và anh trai em còn là bạn tốt. Em cứ coi như anh là anh trai em được rồi, cần gì khách khí với anh như vậy.”
Tô Ngưng Mi len lén mím môi, nhưng quan trọng là, anh không phải là anh ruột, nếu là anh ruột thì đã tốt rồi.
Có điều cô vẫn gật đầu: “Vâng, em hiểu rồi, về sau nhất định sẽ không như vậy nữa.”
“Gọi cho bác trai đi, chắc bác bây giờ đang rất lo lắng cho em.”
Hạ An Lan đưa điện thoại di dộng của mình cho Tô Ngưng Mi.
“Không cần, em dùng của em là được rồi.”
“Điện thoại của em tắt máy rồi, dùng của anh đi.”
Trên đường đi Hạ An Lan gọi cho Tô Ngưng Mi, thế nhưng điện thoại lại không liên lạc được, lúc ấy trong lòng anh lo lắng, mãi đến khi nhìn thấy cô, anh mới yên tâm.
Tô Ngưng Mi lấy điện thoại ra xem, quả nhiên đã tắt máy, cô lúng túng cười cười: “Chính em cũng không biết hết pin từ lúc nào.”