Tô Ngưng Mi ngẩng mặt, cười cười: “Thực ra, em nghĩ Tiểu Ái kết hôn với Du Dực cũng rất tốt. Em thấy họ hạnh phúc, nhưng mà em không biết em còn có thể gặp được đúng người nữa không, vì thế em không dám. Giống như anh vừa rồi nói vậy, không gặp được đúng người, vậy thì kết hôn làm gì? Chịu khổ sao?”
Lời nói này của Tô Ngưng Mi rất hời hợt, tự như đã sớm không còn để ý đến chuyện hôn nhân của mình.
Đoạn hôn nhân này tuy mang đến cho cô nhiều đau khổ, thế nhưng vẫn có một chuyện tốt nhất, chính là mang con trai đến cho cô.
Với cô, Nhạc Thính Phong chính là sức mạnh để cô có thể kiên trì với tất cả.
Hạ An Lan muốn an ủi cô, nhưng lại không biết mình nên nói gì, anh không muốn để cô sống như vậy nữa, nhưng... anh không biết mình có thể đứng ở vị trí nào để nói.
Suy nghĩ một lúc anh nói: “Anh nghĩ, em sẽ gặp được người đó.”
Tô Ngưng Mi gật đầu, cười nói: “Ừ, hy vọng... anh cũng thế.”
Thư ký ở phía trước nghe thấy đúng là mệt mỏi a, hắn thật sự muốn nói một câu, hai người rõ ràng đều có ý với nhau, nam chưa lập gia đình, nữ... tuy nói đã lấy chồng, nhưng nói giống như chưa lấy cũng không khác biệt lắm, thật sự kết hợp tốt, ông trời cũng tác thành.
Đều là người đã ba mươi mấy rồi, đừng có lảng tránh rụt rè nữa.
Mau khẩn trương đến với nhau được rồi, nhìn thật sốt ruột ghê.
Có lẽ do nói về một chủ đề có chút nặng nề, hai người đều không nói gì thêm nữa.
Đi ra từ trạm thu phí, xe chạy thêm một hồi lâu, đến tận lúc mệt mỏi rồi thì cũng đã hơn 11 giờ đêm.
...
Tô gia, điện thoại vừa cúp, bà Tô không nhịn được liền hỏi: “Thế nào, tình hình như thế nào rồi? Mi Mi nói gì vậy? Nó cùng An Lan bây giờ ra sao rồi?”
Ông Tô đặt điện thoại xuống: “Bọn nó bây giờ còn có thể thế nào chứ, chắc chắn không thể thoáng chốc mà tiến triển nhanh như vậy được. An Lan đã đến đón nó, hai đứa đang trên đường quay lại thành phố. Mi Mi nói, nó định ngày mai trở về, tôi bảo nó ở lại Hải Thành thêm vài ngày, nhưng có vẻ nó không đồng ý.”
Bà Tô nhíu mày phát sầu nói: “Ai nha, ngày mai đã trở về, cũng quá vội rồi.”
Ông Tô trấn an bà: “Còn không phải là do con gái tôi hiếu thuận sao? Bà nói xem, thân thể bà có bệnh, con gái suốt ruột liền vội vàng trở về. Nếu không phải An Lan tự mình đến đón nó, nó đã phải ngồi trên ô tô đường dài về Tô Thành rồi.”
Bà Tô vỗ bàn một cái: “Ài, sớm biết như vậy tôi không nên nói thân thể tôi có bệnh, có lẽ nên tìm một cái cớ khác nói mới đúng. Nếu không... ngày mai tôi đi Hải Thành, như vậy Mi Mi thấy tôi không sao, cũng không cần phải trở về nữa.”
Ông Tô lắc đầu: “Bà a, đúng là nghĩ kế lung tung, bà nói với Mi Mi thân thể không khỏe, bây giờ lại chạy đến đó, vậy không phải sẽ làm cho nó hoài nghi sao? Tôi nói này, nếu như An Lan ngăn cản nó trở về, nó nhất định sẽ không về được, nếu như An Lan không ngăn cản, thì Mi Mi trở về cũng không sao.”
“Tại sao vậy, nhiều cơ hội tốt, sao có thể buông bỏ như vậy.”
“Bà không hiểu tâm lý đàn ông, nhất là thằng nhóc Hạ gia kia, suy nghĩ rất lanh lợi. Nếu như chúng ta một mực ngăn cản không cho Mi Mi trở về, tám phần nó sẽ biết ý đồ của chúng ta, đến lúc đó nó liền nổi lên tâm lý phòng bị, chúng ta tác hợp sẽ càng khó khăn, chẳng bằng cứ để cho mọi thứ giống như thuận theo tự nhiên.”
Ông Tô trước khi về hưu cũng là một người từng trải, tương đối hiểu rõ lòng người, nhất là càng biết rõ, Hạ An Lan này là loại người nào, cả người đều là tâm nhãn.