Tô Ngưng Mi quay sang nhìn Hạ An Lan: “Vâng, con sẽ nói với anh ấy.”
Đặt điện thoại xuống, cô nói: “Ba của em bảo em nói với anh một tiếng, hai ngày qua đã làm phiền đến anh rồi.”
“Bác trai quá khách khí rồi, chăm sóc em là chuyện nên làm.”
Tô Ngưng Mi sững lại, sau đó nhanh chóng đỏ mặt, trong lòng cô đang điên cuồng gào lên: Rõ ràng chỉ là lời nói bình thường, từ trong miệng anh ấy nói ra, lại thật giống như lời yêu thương thâm tình vậy.
Điều này khiến cho một người có năng lực tự động kiềm chế thấp như cô phải làm thế nào cho phải đây, đây không phải là đang cố ý cám dỗ cô sao, nếu như cuối cùng cô thật sự không kìm chế được nữa, nên trách ai đây?
Tô Ngưng Mi hít sâu hai cái, đè xao động trong lòng xuống: “Cho dù như thế nào, cũng thật sự cảm ơn anh, nếu như không có anh, không biết em đang ở chỗ nào rồi, không chừng đã bị mắc kẹt trên đường mất.”
Hạ An Lan nhìn cô đưa ra bộ dáng phục tùng, đôi mắt có một chút che đậy, nhưng nụ cười trên mặt cũng không có giảm đi nửa phần. Anh giống như nói đùa, nói: “Em lúc nào cũng khách khí với anh như vậy, không hay lắm.”
Tô Ngưng Mi cảm thấy giọng nói của anh dường như có chút thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Nhưng mà... anh giúp em, em cảm ơn anh, cái này... chẳng lẽ không nên sao?”
Ánh mắt của cô sáng ngời, dường như không có chứa bất kỳ tạp chất nào, đứng ở trước mặt anh, lúc ngẩng đầu nhìn anh lộ ra một phần cổ mịn màng, thoạt nhìn yếu đuối khiến cho người ta hoàn toàn muốn chiếm hữu.
Khóe môi của anh cong cong: “Nghe có vẻ đúng như vậy... chỉ là...”
Anh không nói câu kế tiếp nữa, Tô Ngưng Mi nghi ngờ: “Chỉ là cái gì?”
“Không có gì, hai ngày này, trước lúc tạnh mưa, em cứ yên tâm ở lại đây.”
Tô Ngưng Mi thật ra không có gì lo lắng. Cô vô cùng yên tâm với Hạ An Lan, đó là một người quân tử tác phong đứng đắn.
Chỉ là trong lòng cô có một chút nghi ngờ: “Nhưng mà...”
Tô Ngưng Mi sờ sờ cái bụng đã có chút đói: “Chúng ta ăn gì đây?”
“Chờ một chút nữa, thư ký sẽ sắp xếp người mang đồ ăn tới.” anh không thể đi làm, thư ký tự nhiên sẽ giúp anh sắp xếp tốt tất cả.
Trong lúc nhất thời Tô Ngưng Mi không biết nên nói gì, vội nói: “A... vậy... được rồi, em... em lên lầu rửa mặt trước.”
Cô đang định đi, Hạ an Lan lại gọi cô lại: “Đợi một chút...”
“Sao vậy? Còn có chuyện gì sao?”
Hạ An Lan bước một bước đến trước mặt cô, hô hấp của Tô Ngưng Mi ngừng lại, không dám nhúc nhích, anh... muốn làm gì vậy, không phải là sẽ muốn đối với cô...
Chỉ thấy Hạ An Lan đưa tay hướng về phía trên cánh tay của Tô Ngưng Mi, trong lúc cô đang kinh ngạc đến muốn rớt cả tròng mắt, anh đã giúp cô sửa sang lại áo ngủ, hóa ra là cô đi từ trên lầu xuống, mải nghĩ về cơn mưa to ở bên ngoài nên không có chú ý tới vì áo quá rộng, cổ áo bị nghiêng lệch, lộ ra bờ vai bên trái.
Chờ đến lúc Tô Ngưng Mi phản ứng được, áo ngủ đã được sửa sang xong.
Động tác của anh vô cùng tự nhiên, toàn bộ quá trình, ngón tay không hề đụng một cái nào vào da thịt của cô, quả thực là một người quân tử có tác phong đứng đắn.
Sau khi sửa sang xong, Hạ An Lan lùi về phía sau một bước: “Hôm nay trời mưa lạnh, cẩn thận bị nhiễm lạnh.”
Tô Ngưng Mi ⊙o⊙...
“Ngoài ra...” Hạ An Lan mỉm cười, trong ánh mắt mang theo ý tứ không rõ: “Không phải là người đàn ông nào cũng có thể giống như anh, có được....tác phong đứng đắn, nếu như là những người khác, có lẽ... bây giờ em đã bị...”