Tay Tô Ngưng Mi nhẹ nhàng xoa xoa xương quai xanh, nghiêng đầu cười với anh: “Vậy anh nói... Em có quyến rũ không?”
Quần áo trên người Tô Ngưng Mi không biết đã cởi ra từ lúc nào, chỉ mặc một chiếc áo ngực, cái eo cong cong, rãnh áo sâu hút, xương quai xanh tuyệt đẹp, sau khi cô cởi hết quần áo, cô đúng là một tiểu yêu tinh.
Yết hầu Hạ An Lan dao động, từ cổ họng phát ra một tiếng: “Ừm...”
Sau đó, anh lặng lẽ quay đầu đi, không dám nhìn Tô Ngưng Mi. Anh sợ... mình sẽ chảy máu mũi mất.
Đây không hợp với người như anh.
Nhưng vừa quay đi, đã bị Tô Ngưng Mi kéo mặt quay trở lại, hỏi anh một cách nghiêm túc: “Vậy anh... Sẽ thích một người như em không?”
Hạ An Lan cảm thấy tim và cơ thể anh cùng run lên, anh… Sao cô lại hỏi anh vấn đề này.
Thích sao? Anh sẽ thích người con gái như Tô Ngưng Mi không sao?
Đáp án là gì, Hạ An Lan cảm thấy, vốn không cần nói nhiều.
“Em say rồi...” Hạ An Lan bây giờ chắc chắn, Tô Ngưng Mi vẫn còn đang say.
Anh có hơi hối hận, anh không nên để cô uống nhiều như vậy, Tô Ngưng Mi sau khi uống say với những người khác đúng là khác biệt.
Tô Ngưng Mi lắc đầu, hai mắt đỏ lên, hai tay nhẹ nhàng sờ khuôn mặt Hạ An Lan: “Em đâu có say, em... Nói anh biết, em... Thật sự là lần đầu tiên trong đời... Động lòng với đàn ông, anh có biết không? Lần đầu tiên, là lần đầu tiên đó...”
Mặt của Hạ An Lan bị sờ hơi đau, anh muốn nói: Đây cũng là lần đầu tiên có người dám sờ mặt anh như thế.
Bị mạo phạm, Hạ An Lan không chút tức giận, chỉ là anh có hơi lo lắng, Tô Ngưng Mi sau khi uống say sao lại có nhiều chiêu như vậy chứ.
Thủ đoạn phong phú vô cùng, vốn khiến người khác không thể chống đỡ
Hạ An Lan giữ chặt đôi tay không thành thật của Tô Ngưng Mi: “Ừm, bây giờ biết rồi, vậy em có thể nói cho anh biết người đó là ai không?”
Câu hỏi này, anh phải tiếp tục hỏi, anh rất muốn biết rốt cuộc đó là người đàn ông nào.
Lúc Tô Ngưng Mi tỉnh táo, không nói hắn là ai, vậy lúc cô uống say, chắc có thể nói ra rồi.
Một tay anh sờ vào mặt Tô Ngưng Mi, giọng nói dịu dàng, mê hoặc nói: “Ngoan nói anh biết, người đàn ông em thích là ai, anh đảm bảo, anh sẽ không nói với ai khác có được không?”
Nhưng không ngờ, trên mặt Tô Ngưng Mi lại là dáng vẻ như bị anh hớp hồn vậy, đôi môi hé mở: “Là... Anh ấy... là...”
“Là ai, nói anh biết đi?”
“Là... Anh ấy là...” như sắp nói ra, Tô Ngưng Mi đột nhiên lắc đầu như lắc trống, nói: “Không thể... Không thể nói... Em không thể nói...”
“Tại sao? Cả anh em cũng không thể nói sao?” Hạ An Lan nhíu mày, tâm trạng cực kỳ tệ. Anh thật sự rất muốn biết, xem rốt cuộc người đàn ông nào, có bản lĩnh, khiến Tô Ngưng Mi từ bỏ một người tốt như anh không thích, mà lại thích một người đàn ông khác.
Hạ An Lan cảm thấy, bất luận từ tướng mạo hay tính cách mà nói anh đều không tệ.
Hơn nữa rõ ràng Tô Ngưng Mi hình như cũng có ý với anh, lẽ nào khi cô có ý với anh, đồng thời còn thích một người đàn ông khác sao?
Nhưng cô ấy vốn không giống loại phụ nữ như thế, huống hồ, ngốc như vậy, sao có thể làm việc phức tạp như thế chứ?
Cũng chính vì thế, Hạ An Lan mới không bài xích Tô Ngưng Mi.
Hạ An Lan mạnh dạn đưa ra một suy đoán, trừ khi...
Đột nhiên, Tô Ngưng Mi nhào đến, quỳ lên người Hạ An Lan, ôm chặt lấy anh... bật khóc!