Tô Ngưng Mi nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy bản thân không còn mặt mũi gặp người khác, giác ngộ của cô quá thấp, phẩm hạnh quá xấu xa.
Mấy ngày nay cô vô ý cố ý ôm ôm ấp ấp, chắc đã khiến Hạ An Lan rất phản cảm rồi. Nhưng tối qua cô nửa đêm còn bò vào chăn của người ta, nghĩ thôi cũng cảm thấy cầm thú.
Dáng vẻ hối hận chán nản trên mặt Tô Ngưng Mi, khiến Hạ An Lan không nhịn được cười thầm.
Anh nghiêm túc nói: “Ừm, sau này em, đúng là không thể uống say nữa, có biết tối qua nguy hiểm biết chừng nào không? Nếu là một người khác, sợ rằng...”
Tô Ngưng Mi ôm chặt đầu, quỳ xuống, “Phải phải phải, anh nói đều đúng cả, tửu lượng của em quá kém. Sau này, tuyệt đối không uống say nữa, nhất định không đụng đến rượu nữa, em đảm bảo.”
Người đàn ông tối qua nếu không phải là Hạ An Lan, bây giờ cô bị người ta làm gì cũng không biết nữa.
Nhưng nghĩ lại, đây có phải cho thấy cô trước mặt Hạ An Lan, không có sức hấp dẫn không?
Người ta không có cảm giác với cô, thế nên mới có thể không làm gì hết, dù cho ôm cô ngủ cả một đêm, vẫn có thể trong sáng như nước?
Nghĩ đến việc này, Tô Ngưng Mi cảm thấy bản thân rất thất bại.
Mặt cô cũng không xấu xí, vóc dáng cũng không quá tệ, vòng ngực cũng rất đầy đặn, sao lại haiz...
Thất bại!
Làm người thất bại, làm đàn bà cũng thất bại!
Nếu tối qua cô mất lý trí thêm một chút, cô đi quyến rũ anh cũng tốt. Tiếc rằng tối qua chắc cô giống như một con lợn chết, ngoài khóc lóc ầm ĩ, thì chẳng làm gì khác.
Hạ An Lan cúi người vỗ vỗ vai của Tô Ngưng Mi: “Em cũng không cần tự trách quá, thật ra, cũng chẳng có gì. Tối hôm qua...”
Tô Ngưng Mi đứng bật dậy, “Anh yên tâm. Em dùng nhân cách của mình đảm bảo với anh, em tuyệt đối không tiết lộ nửa câu ra ngoài. Thật đó, đảm bảo giữ kín như bưng, em nhất định sẽ không làm tổn hại danh dự của anh, xin anh tin em.”
Hạ An Lan mỉm cười: “Thật ra, anh không để ý vậy đâu, anh là đàn ông, chuyện này, nghiêm túc mà nói, em bị thiệt thòi nhiều hơn. Nếu em cảm thấy trong lòng không thoải mái, anh có thể chịu trách nhiệm.”
Tô Ngưng Mi như ngừng thở, trời ạ, anh ấy nói chịu trách nhiệm, hơn nữa nhìn biểu cảm đó không giống nói dối, chuyện anh ấy hứa anh ấy chắc chắn sẽ làm được.
Anh ấy chịu trách nhiệm, có nghĩa là muốn kết hôn với cô.
Trong lòng Tô Ngưng Mi có hơi dao động, nhưng, rất nhanh đã vội xua tan ý nghĩ này trong đầu.
Cô lắc đầu nói: “Không không không, anh khách khí quá rồi, em không thể làm chuyện thiếu đạo đức như vậy.”
Dù cho cô có muốn cũng không thể không biết xấu hổ như vậy, lấy chuyện này ra ép Hạ An Lan chịu trách nhiệm.
Tuy nói chẳng xảy ra chuyện gì, chỉ là đắp chăn, ngủ một giấc đơn thuần.
Dù cho thật sự có xảy ra chuyện gì, thì cũng là cô được lợi.
Dù gì, người ta cũng là một người chưa kết hôn, cô thì đã kết hôn!
Nếu cô đồng ý, đề nghị của Hạ An Lan, đợi sau khi bình tĩnh lại, cô cũng xem thường chính mình.
Hạ An Lan nhíu mày, có phải anh đã gây áp lực quá lớn với cô không.
“Em không đồng ý, là vì, có liên quan đến người đàn ông mà em thích sao?”
Ánh mắt Tô Ngưng Mi sáng lên: “Việc này, không có, không liên quan, chỉ là đơn giản em cảm thấy, không thể làm lỡ đời anh. Làm người phải có lương tâm. Anh chăm sóc em như thế, em không thể hại anh.”
Lương tâm!
Nói như vậy, nghe ra đúng là rất cảm động.
Hạ An Lan nhún nhún vai, nếu thật sự anh làm theo lương tâm, vậy chắc chắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Cũng may, trước giờ anh vốn không làm việc theo lương tâm.