Anh gật đầu: “Ừm, chi bằng đợi đến lúc đến gặp chú, chú thử xem.”
“Xì...”
Nhạc Thính Phong trở mặt trừng trừng mắt, da mặt của lão hồ ly này đúng là dày đến một cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi: “Tôi không muốn nói nhiều với chú. Phiền Hạ thị trưởng nói với mẹ tôi, nếu bà ấy không nghe lời khuyên của tôi, khăng khăng làm theo ý mình, vậy rất có thể bà sẽ mất đi đứa con trai này.”
Hạ An Lan nhíu mày: “Uy hiếp mẹ cậu hình như không được tốt lắm.”
“Cái tai nào của chú nghe thấy tôi đang uy hiếp mẹ tôi? Tôi là đang uy hiếp chú đó.”
Hạ An Lan: “Chú?”
“Đúng vậy, không hiểu sao? Cứ từ từ mà nghĩ.”
Trong điện thoại vang lên tiếng bíp bíp, Hạ An Lan đặt ống nghe xuống, một tay anh sờ sờ cằm, suy nghĩ vài giây, liền cười tươi.
Thằng nhóc này, đầu óc đúng là không tệ!
IQ như Tô Ngưng Mi, có thể có cậu con trai như vậy, đúng là gien đột biến.
Nhưng, may mà, cô không thông minh như vậy.
Bằng không, đúng là khó mà lừa được.
...
Hôm nay không bận rộn như hôm qua, Hạ An Lan không cần đi làm sớm như vậy.
Ở phòng khách anh lại nhận được hai cuộc gọi của thư ký, đợi nói xong, đã hơn mười mấy phút.
Lại bước vào nhà bếp, Tô Ngưng Mi nói với anh: “Em hấp bánh bao chín rồi, chiên thêm hai cái bánh quẩy nữa, anh đợi thêm một chút.”
“Chỉ hai chúng ta, em không cần làm nhiều vậy đâu.”
“Đều rất đơn giản, sẽ xong nhanh thôi, thịt viên hôm qua em chiên vẫn còn, sáng nay uống canh thịt viên có được không?”
“Được...”
Tuy biết rõ bất luận nói gì, anh cũng sẽ nói được, nhưng Tô Ngưng Mi vẫn muốn hỏi, như vậy sẽ khiến cô có một ảo giác tham dự vào cuộc sống của anh, sớm tối ở bên anh.
“Em không đến nghe điện thoại, Thính Phong nó có giận không?”
“Trẻ con mà, nóng nảy một chút cũng bình thường thôi.”
Tô Ngưng Mi nghĩ là biết bây giờ con trai mình đang như thế nào, cô lắc đầu cười nói: “Nó á... Không chỉ nổi nóng bình thường, anh không hiểu nó đâu, rất ngang bướng.”
“Anh cảm thấy rất tốt, rất thông minh, logic, phản ứng, cũng rất nhanh, giỏi hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều.”
Tô Ngưng Mi đúng là rất ít khi nghe thấy có người khen con trai mình: “Thật sao?”
Cô thường nghe thấy là, con trai cô ngang ngược hơn mấy đứa cùng tuổi, trưởng thành sớm, càng giỏi gây họa hơn mấy đứa cùng tuổi.
“Thật, từ khi nói chuyện với anh, anh có thể biết, nó thật ra là một đứa bé rất tinh tế, rất biết bảo vệ em.”
“Vậy anh nói xem có cách nào, để sự thông minh của nó dùng hết vào việc học không. Mỗi học kỳ em đều bị giáo viên chủ nhiệm của nó mời đến trường rất nhiều lần, đánh nhau gây họa còn được, nhưng tìm em về chuyện học, em cảm thấy rất mất mặt. Đặc biệt là lúc nhận phiếu thành tích, trước mặt tất cả phụ huynh của cả lớp, em là người cuối cùng bước lên. Ôii... tâm trạng đó, cả đời này anh cũng sẽ không hiểu đâu.”
Tô Ngưng Mi nhắc đến việc học của Nhạc Thính Phong, liền cảm thấy đau đầu.
“Việc này, có cơ hội thì cũng có thể trải nghiệm thử, chỉ là việc học hành này, vẫn phải xem chính bản thân nó. Với nó mà nói, có thể nó cảm thấy, học tập vốn không phải là một việc quan trọng.”
Tô Ngưng Mi không chú ý đến vế đầu của Hạ An Lan, chỉ chú ý đến nửa vế sau: “Tuổi này của nó, học không quan trọng, thì còn việc gì quan trọng chứ? Anh không biết em vì việc học của nó, lao tâm khổ trí cũng vô dụng.”
“Nếu sau này có cơ hội gặp mặt nó, anh sẽ nói với nó. Nhưng hình như nó vẫn không muốn nói chuyện với anh.”