“Không phải, tôi không phải có ý này, lúc nãy tôi nghe thấy, trong lời nói của con gái có gì đó không đúng. Trước giờ tôi chưa từng thấy nó nghiêm túc như thế.”
Bà Tô ngược lại lại chẳng lo lắng lắm, “Mi Mi vừa nãy đã nói, đột nhiên nó nghĩ thông một số chuyện rồi, nói không chừng không phải chuyện xấu gì... Ông đừng lo lắng, đợi nó trở về rồi nói. Bây giờ có sốt ruột cũng vô dụng.”
Ông Tô gật đầu: “Hy vọng không xảy ra chuyện, trong lòng tôi không được yên tâm.”
“Đừng nghĩ linh tinh, Mi Mi sẽ không có chuyện đâu.”
...
Buổi trưa Hạ An Lan không về, Tô Ngưng Mi tùy tiện nấu chút đồ ăn. Buổi chiều trời lại mưa to, cô nhìn thấy bên ngoài mưa to trong lòng lo lắng.
Nhưng cũng may, khi trời sắp tối, mưa đã nhỏ đi nhiều, hơn nữa trong khu cũng đã có điện trở lại.
Trong nhà đã sáng lại, Tô Ngưng Mi cảm thấy trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Khi nào Hạ An Lan mới về vẫn chưa biết. Cô không định làm cơm tối sớm như thế, rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn quét dọn phòng khách một lượt.
Sau khi quét dọn phòng khách xong, Tô Ngưng Mi đã mệt đến thở hổn hển. Cô ngẩng lên lau giọt mồ hôi trên trán, “Không ngờ lại mệt đến vậy, xem ra trở về thật sự phải rèn luyện thân thể thêm rồi.”
Cô nhìn đồng hồ, đã 7 giờ rưỡi rồi, bên ngoài trời đã tối rồi.
Hạ An Lan nếu trở về, chắc cũng không sớm như vậy, nói không chừng vẫn về trễ như hôm qua.
Dù gì cô cũng không đói, cơm tối đợi lát nữa đã.
Tô Ngưng Mi mở tivi, cô vốn muốn xem phim truyền hình, nhưng tay lại không tự chủ chỉnh đến kênh truyền hình bản địa Hải Thành.
Lúc này tivi đang đưa tin dự báo thời tiết, đôi mắt Tô Ngưng Mi cứ nhìn chằm chằm vào Hải Thành.
Dự báo thời tiết nói, cơn bão lần này ảnh hưởng tương đối lớn đến Hải Thành, dự tính ngày mai sẽ suy giảm, mấy ngày tới, thời tiết Hải Thành sẽ dần chuyển biến tốt hơn.
Tâm trạng Tô Ngưng Mi đã tốt hơn một chút, có lẽ ngày mai cô sẽ có thể đi rồi.
Dự báo thời tiết kết thúc, trực tiếp tin tức Hải Thành, Tô Ngưng Mi trên tivi nhìn thấy bóng dáng Hạ An Lan, bất luận tình huống tồi tệ nào, chỉ cần có anh, dường như đều có thể khiến người khác yên tâm.
Hơn 8 giờ, Tô Ngưng Mi cảm thấy hơi đói bụng, nên mới đi nấu cơm.
Đồ có thể ăn được trong nhà vốn không nhiều, nếu chỉ có một mình cô, chắc chắn đã ăn đại gì đó. Nhưng cô lo lắng tối khi Hạ An Lan trở về ăn không ngon. Anh ở bên ngoài bận rộn suốt cả ngày, sau khi trở về, phải để anh ăn ngon mới được?
Tô Ngưng Mi dốc hết tâm tư, xào bốn món, làm một món canh.
Cô ăn một ít lót dạ, không ăn quá nhiều. Cô muốn đợi Hạ An Lan trở về, cùng ăn với anh.
Nhưng, đợi đến 10 giờ, Hạ An Lan vẫn chưa về, 11 giờ, vẫn chưa về...
Đã sắp 12 giờ rồi, Tô Ngưng Mi đã ngủ gật mấy lần, trong lòng cô lo lắng, sợ anh xảy ra chuyện.
Đang do dự không biết có nên gọi điện cho Hạ An Lan không, điện thoại bàn trong phòng khách đột nhiên reo lên.
Cô vội chạy đến cầm ống nghe: “Alo...”
“Tô tiểu thư, là tôi, thị trưởng tối nay có thể không về được. Hiện đang xảy ra một số tình huống ngoài ý muốn, cần thị trưởng đến xử lý, cô đừng lo. Thị trưởng bảo tôi nói với cô, cô phải ăn cơm đúng giờ, khóa trái cửa, nghỉ ngơi sớm.”
Tâm trạng Tô Ngưng Mi bỗng chốc suy sụp, hóa ra anh không về.
Nhưng, cũng không có gì lạ, tối qua nếu không phải vì hứa với cô, chắc anh cũng đã không về. Tình hình Hải Thành bây giờ, anh bận như vậy cũng là bình thường, có thể hiểu được.
Tô Ngưng Mi lấy lại tinh thần, nói: “Ồ... Cậu nói với anh ấy, không sao, bảo anh ấy chú ý sức khỏe.”