Mặt Tô Ngưng Mi đỏ lên, vội vã lắc đầu phủ nhận: “Hả... Không có không có... Thật sự không có...”
Thư ký cười hihi, “Cô không cần nói, tôi cũng biết. Cô một hơi nói ba lần không có, đây nói rõ thật sự là có. Cô yên tâm, tôi là một người đặc biệt kín miệng, tôi sẽ không nói ra đâu. Thật ra tôi cảm thấy cô và thị trưởng rất xứng đôi...”
Tô Ngưng Mi quay người đi, không dám nhìn thư ký, cô sờ sờ mặt mình, không lẽ cô thích Hạ An Lan thật sự thể hiện rõ vậy sao?
“Cậu... Đừng nói bậy, những chuyện không đâu...”
“Thật sự tôi không dám gạt cô, hơn nữa, thị trưởng chúng tôi đối với cô, rõ ràng khác với những người khác.”
“Anh ấy... Đối với mọi người đều rất tốt.”
Từng sợi cơ trên mặt thư ký đều giật giật, đối với mọi người đều rất tốt? Đùa à?
Không nói người khác, chỉ nói đến cậu, thị trưởng đại nhân chỉnh cậu, thủ đoạn đó thật sự rất đen tối, lẽ nào cô cả một lần cũng không nhận thấy sao?
Xem ra thị trưởng đại nhân, trước mặt Tô tiểu thư giả vờ tốt thật, hoàn toàn khiến Tô tiểu thư có một loại tín nhiệm điên cuồng.
“Cô hiểu sai rồi, thị trưởng với người khác chỉ là tốt trên bề ngoài thôi, nhưng đối với cô, lại thật sự là thật. Tôi chưa từng thấy thị trưởng đối với ai tỉ mỉ, quan tâm như vậy. Mỗi việc liên quan đến cô ngài ấy đều đích thân can dự.”
Tô Ngưng Mi không biết đây là thật, hay là thư ký đang an ủi cô, nhưng, cô nghe vẫn cảm thấy rất vui.
“Thật sao?”
“Là thật. Tôi đi theo thị trưởng đã lâu, tôi chưa từng thấy ngài ấy đối xử với ai giống như đối với cô. Cô không cảm thấy trước đây thị trưởng giữ mình trong sạch như nhà sư khổ hạnh vậy sao. Có người còn nói, Hạ An Lan chỉ thiếu cạo đầu, sẽ có thể thật sự làm hòa thượng.”
Tô Ngưng Mi không nhịn được bật cười, “Vậy chứng minh anh ấy là người... phẩm hạnh rất tốt.”
Thư ký không cam lòng lắm gật đầu: “Vâng vâng, phẩm hạnh tốt, rất tốt. Người đến từng tuổi này có thể giữ mình trong sạch như thị trưởng chúng tôi, khó đến chừng nào. Thế nên... Tô tiểu thư, cô phải nắm bắt, tuyệt đối đừng để kẻ khác thừa cơ hội. Cô yên tâm, lúc cô không ở đây, tôi sẽ giúp cô trông chừng.”
Tô Ngưng Mi cười đau khổ: “Tôi... cảm ơn cậu, nhưng tôi và anh ấy là không thể nào. Cậu cũng biết, tôi đã kết hôn rồi.”
“Tôi biết, có thể kết vậy cũng có thể ly, hơn nữa tình hình của cô tôi có biết qua, tên khốn như vậy giữ lại để chọc tức mình sao? Sao cô lại làm khó mình thế chứ.”
Tô Ngưng Mi cười thành tiếng: “Cậu nói đúng lắm, tôi... sẽ suy xét lại chuyện này. Nhưng tôi và anh ấy... thuận theo tự nhiên thôi.”
Đối mặt Hạ An Lan, Tô Ngưng Mi rất tự ti, trong lòng cô đã thích, nhưng lại không dám trông mong nhiều.
“Tôi biết cô khó có thể vượt qua chướng ngại trong lòng, nhưng, không sao, cứ từ từ.”
Tô Ngưng Mi gật đầu.
“Tô tiểu thư, hay là cô thu dọn hành lý trước đi?”
Tô Ngưng Mi lắc đầu, “Tôi không có gì để thu dọn, tôi đi lấy túi, bây giờ đi thôi.”
Cô lên lầu, lấy túi xách của mình, cô đứng trước chỗ Hạ An Lan trải chăn bữa trước, cúi xuống ngồi một lát.
Thật ra nghĩ lại, lần này đến cũng không thiệt thòi, ít nhất... còn có thể ngủ cùng anh trong một cái chăn.
Tuy... chẳng xảy ra chuyện gì.
Nhưng chuyện này, cũng đủ để cô ghi nhớ một năm rồi.
Tô Ngưng Mi tự cười với mình, lắc đầu, đứng dậy.
Thư ký nhìn thấy Tô Ngưng Mi từ trên lầu bước xuống, thầm nghĩ: Tô tiểu thư tuy đã kết hôn, nhưng, xem ra vẫn rất trẻ, dư sức xứng với thị trưởng chúng ta.