Cô thật không hiểu, sao ba cô đột nhiên lại tức giận.
“Thật sao?”
Tô Ngưng Mi dùng sức gật đầu: “Ba, con nghĩ lại, ba cũng từng là quan viên địa phương, ba có thể hiểu cho anh ấy. Anh ấy là thị trưởng, cơn bão lớn quét qua, mưa to như vậy, cả thành phố đều bị nước bao lấy như một hòn đảo, đê điều phải đương đầu với nguy hiểm, nhà ở khu thành cũ có nguy cơ sụp đổ, cả thành phố ngập nước cúp điện, công trình thoát nước không hoàn thiện, xảy ra sự cố trên mọi phương diện, anh ấy luôn đứng ở tuyến đầu, bận rộn đến chẳng có thời gian ăn uống. Lúc con về, anh ấy đang có một cuộc họp rất quan trọng. Anh ấy bảo thư ký đến tiễn con đến trạm thu phí, còn nói với con, không thể tiễn con, anh ấy rất xin lỗi.”
“Ba, người ta cũng chẳng nợ gì con, cũng không phải ba mẹ, dựa bào đâu bắt người ta đối xử với con như ba mẹ đối với con? Hơn nữa, anh ấy chăm sóc con như vậy, đã rất tốt rồi, ăn uống, anh ấy đều sai người đem đến. Ngoài việc thời gian con ở nhà một mình có hơi dài một chút, con chẳng chịu chút ấm ức nào. Huống hồ, con là một người trưởng thành, không phải trẻ con không cần có người ở cùng.”
Tuy đúng là, thời gian Hạ An Lan ở cùng cô, rất ít.
Nhưng, Tô Ngưng Mi nghĩ lại, may mà không nhiều, nếu nhiều hơn một chút, chắc cô sớm đã không thể khống chế mà nhào đến bên anh rồi.
Cũng không biết, bây giờ anh đang làm gì, làm việc xong chưa? Đã về nhà chưa?
Không biết, sau khi anh về nhà, không nhìn thấy cô, có giống như cô, rất thất vọng không.
Trong lòng ông Tô có hơi chua xót, con gái yêu quý của ông lại nói giúp Hạ An Lan nhiều như thế. Tuy ông đều hiểu, ông biết những chuyện Hạ An Lan làm đều là việc anh phải làm, nhưng ông vẫn cảm thấy khó chịu.
Quan trọng là, con gái ông hình như đã rất ái mộ Hạ An Lan, nhưng tiểu tử đó dường như vẫn không đếm xỉa tới.
Nghĩ đến, ông đã nổi nóng, con gái ông là cô gái tốt nhất trên đời, Hạ An Lan lại không thích, cậu ấy mù rồi sao?
Ông Tô hắng giọng: “Nhìn con nói tiểu tử đó kìa, cậu ấy thật sự tốt vậy sao?”
Trong lòng Tô Ngưng Mi rất lo lắng ba cô sẽ có ấn tượng không tốt với Hạ An Lan, vội vã gật đầu: “Tối qua, con nói một câu, ba rất thích uống vài ngụm, người ta liền nói, có dịp sẽ đem rượu ngon mà anh ấy cất giữ đến tặng ba. Ba không biết đâu, rượu mà anh ấy cất giữ thật sự rất ngon, tin chắc ba sẽ rất thích.”
“Thật sao?”
“Vâng, thật ạ.”
Tâm trạng Ông Tô đã tốt lên một chút: “Chắc cũng chỉ nói thế thôi, con tin thật à.”
Ông hạ thấp giọng, cố ý thâm dò hỏi: “Con gái cưng, con nói thật với ba đi, ba chưa từng thấy con yêu thích một người đàn ông nhiều như thế. Con... chắc không phải đã thích tiểu tử đó rồi chứ?”
Tay của Tô Ngưng Mi run lên, vội lắc đầu: “Không có... Con chỉ cảm thấy, con người anh ấy rất tốt, rất... có nhân cách, cũng quyến rũ thôi.”
Ông Tô lắc đầu, đứa con gái ngốc này của ông, đến giờ vẫn không biết nói dối, đúng là quá đơn thuần rồi.
Ông than thở: “Ôi... Không có thì không có, thật ra, có cũng chẳng sao, ba và mẹ con đều rất mừng. An Lan thằng nhóc này cũng không tệ, nhân phẩm tốt, giữ mình trong sạch, không có tin tức đào hoa gì, thành tựu tương lai càng cao, quan trọng là vẫn độc thân, nói đến, đúng là một lựa chọn không tệ.”
Tô Ngưng Mi đỏ mặt nói: “Ba, ba nói gì vậy.”
“Ba chỉ nói đùa chút thôi, nói đùa thôi... Ba cũng chỉ là nhất thời nghĩ vậy, con cứ nghe cho qua là được...”