Hai ông bà cả đời mưa gió gì cũng đã trải qua, lại vì một câu nói của con gái mà đỏ mắt.
Ông gật đầu liên tục: “Không sai, không sai... Không sai...”
Ông không ngừng lập lại hai từ này.
Thấy phản ứng của ba mẹ, Tô Ngưng Mi càng áy náy. Những năm nay, cô để vuột mất rất nhiều, ba mẹ tuổi đã cao, cô thân là con gái nên hiếu thuận với họ hơn, nhưng cô cứ mãi khiến họ vì cô mà lo lắng.
Tô Ngưng Mi nắm chặt lấy tay của bà Tô: “Mẹ, mẹ không nghe lầm, con nghĩ kỹ rồi, con muốn ly hôn. Tim của mẹ không được khỏe, đừng kích động như vậy.”
Bà Tô có thể không kích động sao, đã đợi hai mươi năm rồi, biết bao nhiêu ngày đêm.
Bà gật đầu: “Được, được... Được... Mẹ, không kích động, không kích động...”
Con gái nghĩ kỹ muốn ly hôn, trong lòng ông Tô suy đoán, chắc chắn có liên quan đến Hạ An Lan.
Xem ra tình cảm của Mi Mi đối với Hạ An Lan, còn sâu đậm hơn ông nghĩ nhiều!
Nhưng có thể khiến con gái nghĩ thông suốt muốn ly hôn, đây cũng là một việc vui lớn.
Ông Tô bình tĩnh lại: “Mi Mi nếu con đã muốn ly hôn, vậy mau chóng làm thủ tục ly hôn đi, bảo thằng súc sinh đó trở về, ly hôn đi. Những thứ của Nhạc gia, chúng ta một đồng cũng không cần.”
Trong lòng ông Tô, chỉ cần con gái có thể ly hôn, nhanh chóng trở về nhà, là quan trọng hơn tất cả. Ông vốn chưa từng nghĩ đến gia sản của Nhạc gia.
Nhưng, Tô Ngưng Mi lại lắc đầu: “Ba mẹ, con ly hôn, nhưng tiền con cũng muốn. Con không thể dễ dàng để đôi gian phu dâm phụ** đó được lợi. Nhiều năm nay con không ly hôn, chính là vì giữ sản nghiệp Nhạc gia cho con trai con. Bao nhiêu năm vất vả của con không thể uổng phí được.”
Tô Ngưng Mi nếu chẳng cần đồng nào, chỉ vì muốn thoát khỏi Nhạc gia, vậy cô sớm đã ly hôn rồi, cô do dự nhiều năm như vậy, đều là vì giữ tài sản cho con trai.
Tiền của Nhạc gia, một đồng cô cũng không để lại cho Nhạc Bằng Trình.
Tô Ngưng Mi ở trước mặt ba mẹ, chưa từng thể hiện quyết đoán như vậy, khi cô quyết đoán.
Hai ông bà đều có chút bất ngờ.
Bà Tô hỏi cô: “Mi Mi, con chắc chứ?”
Tô Ngưng Mi gật đầu: “Con chắc chắn, con đã nghĩ rất kỹ rồi, lần này con ly hôn chắc rồi, nhưng tiền con cũng lấy chắc. Nếu Nhạc Bằng Trình muốn đòi con, con tuyệt đối không tha cho hắn.”
Tô Ngưng Mi vẫn còn nhớ những lời cô nói khi đi gặp Nhiếp Thu Sính, không cần lo lắng Nhạc Bằng Trình, đợi khi hắn về nước, có rất nhiều thủ đoạn để xử lý hắn.
Bà Tô: “Được, mẹ ủng hộ con, giờ mẹ sẽ gọi điện cho ba anh con, bảo chúng nó về, chúng ta bàn bạc một chút, xem cuộc hôn nhân này phải giải quyết như thế nào.”
Bây giờ bà Tô khí thế hùng hồn, máu huyết sùng sục, đã hưng phấn đến mức ngồi cũng không yên nữa rồi.
Bà sống đến từng tuổi này, tâm bệnh duy nhất, chính là hôn sự của con gái. Hôm nay, cũng xem như sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Bà Tô ngồi một bên gọi điện thoại, ông Tô sờ sờ tóc mai của Tô Ngưng Mi, nói: “Mi Mi, con có thể nghĩ thông suốt, ba rất vui.”
Mũi Tô Ngưng Mi cay cay, nước mắt rơi lã chã: “Để ba mẹ đợi nhiều năm như vậy con mới nghĩ thông, con xin lỗi ba.”
Cô nên ly hôn từ sớm, tránh để ba mẹ đã có tuổi như vậy, vẫn vì cô mà lo lắng mãi.
Ông Tô vỗ vỗ vai cô: “Đừng nói xin lỗi, con không sai, đều là lỗi của tên súc sinh đó, nó đã hủy hạnh phúc nửa đời của con. Lần này chỉ cần nó dám quay về, ba sẽ khiến nó không thể rời đi được nữa.”
Năm xưa ông Tô không đụng đến Nhạc Bằng Trình, hoàn toàn là vì nể mặt ba của hắn.