Sao có thể có suy nghĩ tà niệm cầm thú như vậy, đây chẳng phải uy hiếp sao?
Dù gì cô cũng học đến đại học, đức-trí-thể đều qua ải học sinh giỏi, không thể làm những chuyện như thế.
Tô Ngưng Mi hắng giọng: “Tháng này, cua ở Tô Thành mập nhất. Nếu... anh có thời gian thì đến chơi, em mời anh ăn cua. Món cua chua ngọt, cua xào cay em làm đều rất ngon.”
Trong đầu cô thì nghĩ, không thể làm thế.
Nhưng miệng lại đọc tên món ăn, sẵn tiện còn mời người ta đến ăn.
Tô Ngưng Mi thầm than thở, hết cách rồi, cái miệng cô vốn không chịu nghe lời!
Nếu cô không uy hiếp, Hạ An Lan không chịu được mỹ thực mê hoặc tự nộp mình đến tận cửa xin được cô dụ dỗ, vậy cô, hihi, chỉ đành không khách khí thôi.
Tuy cảm thấy đây đúng là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng, lỡ như có kỳ tích thì sao?
Khóe miệng Hạ An Lan nhếch lên, “Được, là em nói nhé, không được hối hận.”
Tô Ngưng Mi gật đầu: “Ừm, là em nói, nhưng... Em chỉ ở lại đây vài ngày, chơi với ba mẹ, sau đó em phải về Lạc Thành. Em không thể để một mình nó ở nhà. Nó rất thích gây họa, em mà còn không về, em sợ nó sẽ xảy ra chuyện.”
Tô Ngưng Mi chuẩn bị ở chơi với ba mẹ hai ngày, sẽ vội vã về Lạc Thành một chuyến. Thứ nhất, cô không yên tâm con trai. Thứ hai, chuyện ly hôn, cô phải đích thân nói với cậu.
Tuy lần này cô ly hôn, tất cả mọi người bên cạnh đều ủng hộ, nhưng cô vẫn phải tôn trọng ý kiến của con trai, phải trịnh trọng trực tiếp nói với nó.
Hạ An Lan gật đầu: “Đây cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là... đây là em đang mời anh hai ngày tới đến đó sao?”
Tô Ngưng Mi đỏ mặt: “Cũng... Không phải, đương nhiên phải xem thời gian của anh.”
“Được, nếu thời gian cho phép, anh nhất định sẽ đến.” Hạ An Lan nhìn cánh tay của mình, chỉ mong, hai ngày tới có thể nhanh chóng khỏi hẳn, bằng không, nẹp tay qua đó, đúng là quá mất hình tượng.
“Ừm... Ba em, cũng nói, có cơ hội muốn đích thân nói cảm ơn anh.”
Hạ An Lan cười nói: “Em thay anh nói với bác trai, đều là chuyện nhỏ, không cần khách khí như thế, nhưng em cũng đã nhắc nhở anh, nếu qua đó, phải mang rượu qua hiếu kính bác trai.”
Tô Ngưng Mi cười hai mắt đều cong lên: “Vậy ba em, chắc sẽ rất vui.”
“Anh rất mong đợi nếm thử tài nghệ của em, chỉ mong, nhanh chóng được thưởng thức. Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay chắc em đã rất mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Trong đầu Tô Ngưng Mi chỉ có một giọng nói, mỗi lần nghe thấy giọng nói quan tâm của anh, đều cảm thấy, bản thân giống như cô gái duy nhất trong thế giới của anh vậy.
Thật mong, sau này những lời quan tâm như thế, anh chỉ nói với một mình cô!
Tuy không thể, nhưng chỉ nghĩ đến đã cảm thấy, đây chắc là việc tốt đẹp nhất trên đời này.
Tô Ngưng Mi nói: “Anh cũng vậy, bận rộn cả một ngày, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ngủ ngon.”
“Ừm... Ngủ ngon.”
Tô Ngưng Mi do dự vài giây, thấy đối phương vẫn chưa cúp, cô cắn răng, ấn nút cúp máy.
Sau khi ấn, cô lại hối hận lăn tới lăn lui trên giường, “Nên nói thêm vài câu, nên hỏi anh ấy tình hình Hải Thành bây giờ như thế nào, công việc có thuận lợi không, tâm trạng có tốt không, tại sao lúc nãy chẳng nhớ gì hết? Mình đúng là quá ngốc, quá ngốc mà...”
Tô Ngưng Mi ôm lấy điện thoại lăn tới lăn lui, cơn buồn ngủ trước đây đều tan biến hết.
Cô vốn không ngờ, Hạ An Lan sẽ gọi cho cô.
Cô cứ tưởng, cô rời khỏi Hải Thành, sẽ không liên lạc với anh nữa. Anh cũng chỉ xem cô như con gái của một người bạn của bố mình, chăm sóc xong, thì hết chuyện rồi.
Nhưng, anh gọi điện cho cô, cô còn mời anh đến làm khách.