“Năm đó sau khi bà ấy đến Mỹ, dựa vào tuổi trẻ và dung mạo, gả cho thủ lĩnh của một băng xã hội đen. Nay… đã hiển nhiên trở thành nữ đương gia của băng xã hội đen đó, thủ đoạn vô cùng gian ác, hơn nữa, là một người rất đa nghi, đi về đều có rất nhiều bảo vệ và có quan hệ rất tốt với chính quyền địa phương.”
Tóm lại muốn giải quyết người phụ nữ đó ở nước ngoài, hoàn toàn không dễ dàng.
Nói như vậy, Hạ An Lan đã hiểu rõ.
Anh cười lạnh: “Hóa ra là vậy... Chẳng trách dám ra tay với Tiểu Ái.”
Hạ An Lan bất luận đối phương là ai, bất luận sau lưng bà ta có to lớn thế nào, vụ án năm đó, anh nhất định sẽ lật lại, dù cho phải long trời lỡ đất cũng phải làm.
Lần này thanh tẩy tập đoàn Tằng gia, anh đã khiến nhiều người tức giận, nhưng, chuyện này không quan trọng, chỉ cần có thể tóm lấy kẻ đứng sau chuyện năm xưa, để chúng chịu trừng phạt thích đáng, tất cả những gì anh làm đều xứng đáng.
Trước mắt giải quyết Tằng gia cũng xem như rất thuận lợi, những kẻ nên bắt cũng đã lần lượt sa lưới, nhân vật trung tâm cũng đã bị khống chế.
Anh sẽ không giống nhiều năm trước xử lý Chu gia, cho họ cơ hội phản công.
...
Lúc này, bên bờ thái dương xa xôi ở nước Mỹ.
Trong nhà Nhạc Bằng Trình có một vị khách đến, một người lạ, các bạn đều không biết, cũng chưa từng gặp qua.
Sau khi nghe xong lời của đối phương, kinh ngạc nói: “Bà nói gì, Tô Ngưng Mi lại tìm người đàn ông khác? Cô ấy ngoại tình à?”
“Tuyệt đối chính xác, không biết trước đây cậu có biết Hạ gia luôn có quan hệ rất tốt với Tô gia không. Người đàn ông mà cô ấy ngoại tình chính là con trai trưởng của Hạ gia, Hạ An Lan, hiện tại là thị trưởng Hải Thành, anh tuấn, trẻ tuổi, tay nắm trọng quyền, một tân quý quyền thế rất mạnh. Không, cậu ấy không phải tân quý, cậu ấy còn trẻ nhưng đã vượt hơn hẳn những người cùng tuổi. Qua vài năm nữa, quyền lợi trong tay cậu ta sẽ vượt lên rất nhiều người. Chàng trai ưu tú như vậy, tôi nghĩ, không có cô gái nào không thích, gả cho cậu ấy, gần như có thể có được tất cả.”
Nhạc Bằng Trình không phải tên ngốc, lần đầu tiên hắn gặp người này, hắn sẽ không dựa vào lúc không có chứng cứ gì mà, tin tưởng bà ấy.
Cũng không phải là tin tưởng Tô Ngưng Mi, mà là, lo lắng người trước mặt hắn sẽ hại hắn.
“Tôi dựa vào đâu phải tin bà?”
Đinh Phù bên cạnh hắn chu đáo vỗ vỗ cánh tay của hắn: “Bằng Trình, khoan hẵng vội, em nghĩ, vị phu nhân này đã chủ động tìm đến, có lẽ, bà ấy có chứng cứ gì đó.”
Một đôi tay gầy gò khô khốc, lấy một bức ảnh ra: “Tự cậu xem sẽ biết.”
Trên bức ảnh là cảnh Hạ An Lan ở cùng với Tô Ngưng Mi ở sân bay, ngày tháng đúng vào mấy hôm trước, từ thủ đô bay đến Hải Thành, sau khi xuống máy bay, Tô Ngưng Mi bất cẩn ngã vào vòng tay của Hạ An Lan, được anh ôm trọn.
Từ bức ảnh cho thấy, tuấn nam mỹ nữ, tư thế thân mật, giống như hai người đang yêu thương thắm thiết, rất đẹp đôi.
Người không biết nội tình nhìn thấy, chắc chỉ nói một tiếng: Một cặp tình nhân thật xứng đôi.
Nhạc Bằng Trình cầm bức ảnh, vừa nhìn đã nhận ra Tô Ngưng Mi. Hắn vốn còn bình tĩnh, vừa nhìn thấy bức ảnh đã không kìm được, tức giận đến mức tay cũng run lên, mắng lớn: “Tô Ngưng Mi, con tiện nhân này lại dám làm ra việc như vậy...”
Cô ấy dám cắm sừng cho hắn, dâm phụ**, không biết xấu hổ.
Lúc mắng Tô Ngưng Mi, Nhạc Bằng Trình vốn không từng nghĩ đến việc bản thân mình cũng là một gian phu vô liêm sỉ nhất.
Hắn lừa hôn, lại ngoại tình khi vừa kết hôn xong, vứt bỏ vợ đang mang thai không lo, đưa vợ bé ra nước ngoài, nhiều năm ở nước ngoài tiêu dao tự tại, đâu thèm quản mẹ con Tô Ngưng Mi sống chế thế nào.