Đây là một chuỗi phản ứng dây chuyền, trở về đòi gia sản, đối phó Tô Ngưng Mi chỉ là phần dạo đầu mà thôi.
Đinh Phù nhìn người đối diện một cái, vừa khéo nhìn vào đôi mắt đục ngầu của bà ấy, dọa đến ả vội vã cúi đầu.
“Tôi có ý gì, cậu không cần quản, hôm nay tôi đến đưa tin cho cậu, cậu muốn trở về, thì trở về, nếu cậu muốn làm rùa rụt đầu, vậy chẳng ai cản cậu được.”
“Bà...”
“Những việc cần nói tôi đã nói hết rồi, có muốn về hay không là chuyện của cậu.”
Nhạc Bằng Trình trơ mắt nhìn người lạ mặt đó rời đi.
“Cái bà lão chết tiệt này, từ đâu chui ra vậy? Đến nhà anh, còn dám hung hăng như vậy?”
Đinh Phù khuyên nhủ nói: “Em thấy bà ấy không phải người bình thường, anh xem chiếc xe mà bà ấy ngồi kìa, còn có đám vệ sĩ đi theo, lúc nãy em nhìn thấy trên thắt lưng mấy tên vệ sĩ đó ai cũng có một cái hộp, chắc chắn... Có súng.”
Nhạc Bằng Trình sợ đến mức sắc mặt cũng thay đổi: “Súng...”
Đinh Phù gật đầu: “Em thấy, họ giống như người của****.”
Sắc mặt của Nhạc Bằng Trình lại trắng hơn một chút, trong lòng Đinh Phù đang mắng một câu: Phế vật.
Nhưng trên mặt ả lại thể hiện nét mặt lo lắng: “Bằng Trình, anh cảm thấy tin tức của bà ấy đưa đến, có thật không? Chị Mi thật sự sẽ... Phản bội anh sao?”
Nhạc Bằng Trình hừm lạnh một tiếng: “Chắc chắn là thật, bức ảnh này không phải giả, hơn nữa em nhìn xem quần áo và tuổi tác của Tô Ngưng Mi, chắc chắn là ảnh chụp gần đây. Tiện nhân này, dám ra ngoài ngoại tình, cô cứ đợi đấy cho tôi.”
“Vậy... Ý anh là, chúng ta phải về nước à?” trong lòng Đinh Phù có hơi kích động, ở nước ngoài có tốt, nhưng tiền của Nhạc gia đều ở trong nước. Cả tập đoàn Nhạc Thị, nếu Nhạc Bằng Trình có thể lấy lại hết, vậy ả... Sẽ có thể trở thành phu nhân Nhạc gia chân chính.
Vừa nghĩ đến chẳng bao lâu nữa, ả sẽ có thể thay thế Tô Ngưng Mi, trong lòng Đinh Phù đã bắt đầu kích động.
Nhạc Bằng Trình căm hận nói: “Đương nhiên phải về, hơn nữa phải nhanh, nếu còn không về, tiện nhân đó nói không chừng sẽ thông đồng với Hạ An Lan chuyển nhượng gia sản, anh tuyệt đối không để tiền của Nhạc gia, rơi vào túi của đôi gian phu dâm phụ** đó.”
Nhạc Bằng Trình nói những lời lẽ chính nghĩa, nhưng khuôn mặt xấu xỉ bỉ ổi của hắn càng khiến người khác kinh tởm.
Đinh Phù dằn sự kích động trong lòng xuống, nắm lấy tay Nhạc Bằng Trình, nhìn hắn: “Ừm, em ủng hộ anh, lần này... Là chị Mi làm sai, ban đầu đã ký hợp đồng, chúng ta không về nước, chị ấy thành thật ở lại Nhạc gia. Nhưng bây giờ, là chị ấy thất tín, chẳng trách chúng ta được.”
“Đúng, là cô ta không biết xấu hổ, nếu trách, phải trách chính cô ta.”
“Vậy, khi nào chúng ta về?”
“Trong hai ngày nay, bí mật trở về, tạm thời không thể để cô ta biết được. Chúng ta phải có đủ chứng cứ, mới có thể khiến cô ta không thể phản bác.”
Nhạc Bằng Trình đã nghĩ kỹ phải làm thế nào, về nước trước, sau đó tìm thám tử tư, điều tra chuyện Tô Ngưng Mi và Hạ An Lan có quan hệ bất chính trước, tốt nhất có thể bắt gian tận giường.
Nếu có thể chụp được ảnh thì càng tốt, đến lúc đó, không tin chúng còn có không ngoan ngoãn nghe lời.
Đinh Phù gật đầu: “Được... Em nghe anh cả.”
Nhạc Bằng Trình hừ lạnh một tiếng: “Tô Ngưng Mi, năm xưa Tô gia các người đuổi tôi ra nước ngoài, nay phong thủy luân chuyển, tôi phải đem tất cả bất công phải chịu mấy mươi năm qua, còn có áp bức và sự nhục nhã mà các người đè lên người tôi, tất cả đều bắt họ trả lại hết.”
Đinh Phù ở một bên dùng ánh mắt tôn sùng nhìn hắn: “Bằng Trình bất kể lúc nào, bất kể tình huống nào, em cũng sẽ ở bên cạnh anh, tuyệt đối không rời xa anh. Anh cũng vậy, anh đừng rời bỏ em có được không?”