Trên đường, nhận điện thoại từ anh cả Tô gia: “Đã đến chưa, có biết địa chỉ không?”
“Biết nhà cậu vẫn chưa đổi địa chỉ, chắc tớ vẫn có thể tìm ra.”
Căn nhà mà Tô gia ở rất cầu kỳ, là lâm viên kiến trúc kiểu Trung Quốc, hơn nữa còn là một tòa nhà cổ, có niên đại nhiều năm, bên trong một cành cây ngọn cỏ cũng có thể xem như văn vật.
Trước khi Tiểu Ái chưa xảy ra chuyện, Hạ An Lan thường đến đây, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, trước mặt anh vẫn còn tái hiện rõ dáng vẻ của Tô gia.
Nhưng mười mấy năm nay, Tô Thành biến hóa quá lớn, tài xế lái xe đảo mấy vòng qua mấy con đường mới đến.
Hạ An Lan xuống xe, thư ký đi gõ cửa.
Anh đứng trước cửa lấy lại tâm trạng bình tĩnh, lần này rất ý nghĩa, không thể làm hỏng chuyện.
Đã nhiều năm, anh sắp chẳng còn biết căng thẳng là cảm giác thế nào, không ngờ, hôm nay lại được trải nghiệm một lần nữa.
“Lễ vật đã đem hết chưa?”
Thư ký thấp giọng nói: “Đem hết rồi.”
“Hộp trang sức tặng bà Tô, tôi đã chọn gỗ tử đàn. Mấy chai rượu trắng ngài dặn tôi đem, tôi đã đặc biệt chọn mấy chiếc hộp thật đẹp gói lại. Tuyệt đối không để ngài mất mặt.”
Hạ An Lan gật đầu, lần này, thư ký làm rất tốt.
Trong lòng thư ký đang cười thầm: Ui mẹ ơi, thị trưởng đại nhân lại căng thẳng như vậy, thật không thể tin nổi, lại có một ngày nhìn thấy lúc thị trưởng căng thẳng, đúng là trời cao có mắt!
“Thị trưởng, ngài không cần lo lắng, người như ngài, bất luận đi đến đâu, người khác cũng không thể tìm ra sai sót gì.”
Ngoài, lòng dạ độc ác! Thủ đoạn cay độc!
Chẳng bao lâu anh cả Tô gia đã mở cửa, anh chỉ vào Hạ An Lan nói: “Thế nào, chạy mấy vòng rồi phải không? Lúc nãy tớ vừa nói với Mi Mi, chắc chắn cậu đã lạc đường, Tô Thành này đâu còn dáng vẻ như 20 năm trước nữa.”
“Đúng vậy, thay đổi quá nhiều rồi.”
“Nào, vào đi, đều đang đợi cậu đó. Trưa nay Mi Mi đích thân xuống bếp. Cậu đúng là có lộc ăn. Trở về mấy ngày nay, nó chẳng vào nhà bếp lấy một lần. Cậu vừa đến, 5 giờ sáng nó đã dậy đi mua thức ăn. Cậu không biết nó từ nhỏ đến lớn, đều là người thích ngủ nướng nhất. Hôm nay đúng là rất hiếm thấy.”
Anh cả Tô gia vốn không phải là người nói nhiều, ngược lại, anh ở trước mặt người ngoài, rất ít nói.
Nhưng, đây đều do bà Tô sắp đặt, cứ bắt anh phải nói những lời này cho Hạ An Lan nghe.
Anh cả Tô gia cũng rất muốn xem thử Hạ An Lan sẽ có phản ứng gì, nhưng anh phát hiện, anh nói xong một hơi dài Hạ An Lan cũng chỉ mỉm cười lắng nghe, chứ không ngắt lời anh, cũng không để lộ biểu cảm không bình thường nào. Dáng vẻ bí hiểm đó, anh nhìn không hiểu.
Anh cả Tô gia cảm giác Hạ An Lan bây giờ đã lăn lộn nhiều năm trong chính đàn như thế, đã yêu hóa triệt để mất rồi. Nếu cậu ấy không muốn để người khác biết trong lòng cậu ấy đang nghĩ gì, thì không ai có thể hiểu được.
Bước vào Tô gia, những hình ảnh trong ký ức, biến thành hiện thực hiện lên trước mắt, tươi mới lại sinh động, dòng suối nhỏ róc rách, bóng trúc lượn vòng, tường trắng ngói xanh, đình đài lầu các, từng cảnh từng vật đều hết sức đẹp đẽ.
Nghe thấy những lời của người bạn tốt, khung cảnh trước mắt càng đẹp hơn, đến cả từng chiếc lá rơi trên mặt đất, nhìn thấy, cũng tràn đầy không khí nghệ thuật.
Hạ An Lan cười nói: “Vậy hôm nay vất vả cho em ấy rồi. Tô Thành thay đổi không ít, nhưng nhà cậu, thì lại chẳng thay đổi gì nhiều, vẫn giống hệt như trong ký ức của tớ.”
“Đúng vậy, mọi thứ ở đây bảy tám phần đều là văn vật, ba tớ chẳng nỡ đụng đến. Ai dám đụng vào một miếng nơi này, ba tớ sẽ không tha cho người đó.”
Vừa nói vừa đi đã đi qua cổng vòm của tiền viện, bước vào hậu viện.