Nhưng dùng thìa đút cho anh, không có cách nào nuốt được, nên em mới… đút anh như thế, em thật sự không có ý gì khác!”
Giọng của Tô Ngưng Mi ngày càng nhỏ, càng ngày càng chột dạ, cô chỉ nói bản thân đã đút canh giải rượu cho Hạ An Lan, nhưng lại không nói, sau khi uống canh xong, cô còn hôn trộm người ta mấy cái.
Hạ An Lan nhíu mày: “Như vậy à, vậy… Xem ra anh phải cảm ơn em rồi...”
“Chuyện đó... Cảm ơn thì không cần, anh không trách em là được, anh xem, chúng ta cũng giải thích rõ ràng rồi, hay là anh, thả em ra trước đi?”
Tô Ngưng Mi nhớ ra, cứ nằm trên người Hạ An Lan như thế, đúng là không thoải mái, quan trọng là cơ thể anh rất nóng, nóng hầm hập, giống hệt như một cái lò lửa vậy, có thể thiêu cháy cô.
Cô vừa ngồi dậy một chút xíu, đã bị Hạ An Lan kéo mạnh xuống.
Tô Ngưng Mi cắn môi, như thế này mờ ám quá, cô sắp cảm nhận rõ sự thay đổi của cơ thể Hạ An Lan rồi.
Hạ An Lan rất hào phóng nói: “Tuy, em làm như vậy cũng không tốt lắm, nhưng... anh cũng không trách em. Dù sao, lần trước em uống say, làm không tốt còn hơn bây giờ nhiều, anh, đã quen rồi.”
Câu này của Hạ An Lan khiến mắt của Tô Ngưng Mi sắp nổ tung rồi, “Anh nói cái gì? Lần trước… Lần trước, chúng ta chẳng phải đã nói rõ hết rồi sao? Lần trước em uống say, em không biết, thế nên mới không cẩn thận… Không cẩn thận lăn xuống dưới chăn của anh, nhưng lần trước anh đã nói, không trách em mà.”
Tay của Hạ An Lan ấn vào eo của Tô Ngưng Mi: “Ừm, chuyện này đúng là chẳng có gì, chuyện anh nói, cũng chẳng phải chuyện này… Hôm đó, anh vốn chưa nói hết cho em biết.”
“Cái gì?”
Còn có chuyện khác, không lẽ cô còn làm chuyện cầm thú nào khác sao? Cầm thú hơn việc nửa đêm chui vào chăn của người ta sao?
Nghiêm trọng hơn cả chuyện này, không lẽ là…
Không không không, hôm đó sau khi tỉnh lại, quần áo trên người cô tuy có hơi nhăn nheo một chút, nhưng, đều rất chỉnh tề, hơn nữa, vốn cũng chẳng có điều gì bất thường?
Ánh mắt Hạ An Lan sáng ngời, ý cười trong đáy mắt không hề che đậy, “Em muốn biết, tối hôm đó em còn làm chuyện gì với anh không à?”
“Cái... gì? Bỏ đi, bỏ đi, em… không muốn biết!” Dù sao chắc chắn cũng không phải chuyện tốt gì? Còn nghiêm trọng hơn cả chuyện đó, vậy thì càng không thể biết, nếu không, sau này người ta làm sao dám ngồi cùng anh ăn lẩu chứ?
Hạ An Lan ra vẻ tiếc nuối: “Không muốn à, vậy thì thật có hơi tiếc.”
Tiếc?
Câu này của anh làm cho trong lòng Tô Ngưng Mi có chút hiếu kỳ, tiếc cái gì chứ?
Do dự một lúc, Tô Ngưng Mi hỏi: “Sẽ... rất... mất mặt không?”
Hạ An Lan lắc đầu: “Không mất mặt.”
“Không mất mặt? Vậy… là chuyện gì?” Tô Ngưng Mi càng hiếu kỳ.
“Em chắc chắn muốn biết à?”
Tô Ngưng Mi do dự một lúc, cuối cùng không thắng nổi sự hiếu kỳ trong lòng: “Anh... Anh nói đi...”
Nếu là chuyện không mất mặt, vậy Tô Ngưng Mi cảm giác, biết một chút cũng được.
Hạ An Lan mỉm cười: “Vậy... Anh có thể nói cho em biết.”
Không biết thế nào, nhìn thấy nụ cười mỉm đó của Hạ An Lan, Tô Ngưng Mi cứ cảm thấy có chút bất an: “Đợi đã, đợi đã, em không...”
Giọng của Tô Ngưng Mi đột nhiên tan biến mất, trên môi mềm mại, một luồng khí mát lạnh xen lẫn mùi rượu nhè nhẹ phả vào mặt. Lúc đó, Tô Ngưng Mi cảm thấy hôm nay cô dù cho không uống say, nhưng ở giây phút này, hình như đã sắp chết chìm trong men say của anh.