Hạ An Lan đang hôn cô, cô biết anh đang làm gì. Nụ hôn của anh, chẳng giống như nụ hôn trộm như chuồn chuồn chạm nước của cô, anh đang hôn cô thật sự.
Kéo cô cùng anh triền miên, cùng điên cuồng, tận hưởng hơi thở của nhau, thôn tính lý trí của cô, khơi dậy tình cảm mà cô kìm nén tận đáy lòng, không thể khống chế mà đáp lại anh.
Tô Ngưng Mi rõ ràng biết anh đang làm gì, nhưng lại không muốn đẩy ra, nụ hôn này, cô cam tâm tình nguyện.
Sau một lúc cơ thể đang nhất thời cứng đờ, rất nhanh chóng, ôm lấy Hạ An Lan, mùi rượu phảng phất trên người anh dường như đã hòa hết vào người cô, nhiệt độ huyết dịch tăng cao nóng bỏng đến sôi sục. Cô nghe theo phản ứng bản năng của cơ thể, đáp ứng với anh.
Trong đầu Tô Ngưng Mi đang quay cuồng, nhưng cô biết bản thân đang rất vui, nếu anh không đồng ý, chắc trên đời này chẳng có ai có thể có được nụ hôn của anh.
Còn cô bây giờ đang, được anh ấy hôn, vậy chắc anh cũng có chút thích cô phải không?
Chỉ là, Tô Ngưng Mi không ngờ, hình như Hạ An Lan không chỉ muốn giới hạn bằng một nụ hôn, vì tay của anh đã bắt đầu hành động rồi, từ eo dần dần di chuyển đến trước ngực cô, sau đó đang mở từng cúc áo của cô.
Tô Ngưng Mi vốn đang chìm đắm trong tình yêu, không chú ý. Nhưng những cúc áo được mở ra ngày càng nhiều, Tô Ngưng Mi cảm thấy có gì đó không đúng, sao trước ngực lại mát mát.
Cúi đầu nhìn thử, mẹ ơi, cúc áo đã bị cởi ra hết rồi.
Lúc đó lí trí của Tô Ngưng Mi đã quay lại, trong lòng hoảng loạn, dùng sức đẩy mạnh Hạ An Lan ra.
Cơ thể cô lùi về sau, che ngực lại hét lên một tiếng: “Này, anh làm gì vậy? Đây là nhà em, anh đừng làm bậy.”
Hạ An Lan nằm trên giường không cử động, trên môi vẫn còn vương lại hơi thở của Tô Ngưng Mi. Hôm nay tâm trạng của anh đặc biệt tốt, ánh mắt anh rất sâu nhưng trong veo, nhìn dáng vẻ vô tội của Tô Ngưng Mi: “Anh đang nói em biết, hôm đó em đã làm những gì với anh mà? Anh đã hỏi em, có chắc là muốn biết không, em đã gật đầu rồi.”
Tô Ngưng Mi sững sờ, Hạ An Lan ý nói, tối hôm đó cô không chỉ cưỡng hôn Hạ An Lan, còn cưỡng chế cởi cúc áo của người ta, cưỡng chế vô lễ!
Cô vốn hơi tức giận chỉ trích Hạ An Lan, bây giờ cả một chữ cũng không nói nên lời.
Tuy chỉ là lời nói một phía của anh, nhưng, Hạ An Lan có một kiểu năng lực khiến người khác không thể không tin anh, luôn khiến người khác cảm thấy tất cả những gì anh nói, mỗi một chữ đều là thật, không có nửa chữ giả dối.
Tô Ngưng Mi hình như bản năng đã tin rồi, vì cô biết sức hấp dẫn của Hạ An Lan đối với cô lớn thế nào.
Ở trạng thái tỉnh táo, cô cũng không thể khống chế mình hôn trộm anh, hôm đó uống say, chẳng phải sẽ càng buông lỏng bản thân sao.
Nhưng, Hạ An Lan cũng xấu quá, anh nói không mất mặt, cô mới hỏi, không ngờ, chuyện hôm đó lại như vậy?
Việc này rõ ràng mất mặt hơn chuyện nửa đêm cô chui vào chăn của anh nhiều mà?
Biểu cảm trên mặt Tô Ngưng Mi thay đổi rất nhanh, quả là còn phong phú hơn cả bảng màu nữa.
Cô nghĩ, tiêu rồi, sau này thật sự chẳng còn cách nào làm bạn bè bình thường với Hạ An Lan nữa rồi.
Tuy Tô Ngưng Mi đã cảm thấy là lỗi của cô, nhưng, dù cho biết cũng không thể thừa nhận, cô cứng đầu phản ứng lại nói: “Em... Em lúc đó đã uống say rồi... Không phải em cố ý, huống hồ, em... Em cũng không biết anh nói thật hay giả. Sáng hôm đó quần áo của em mặc rất chỉnh tề mà.”
Mặc kệ đi, hôm đó là cô uống say, cô chẳng biết gì cả, chỉ cần thà chết cũng không chịu nhận là được.
Hạ An Lan gật đầu: “Đúng vật, rất chỉnh tề, nếu không anh có thể làm gì chứ?”