Mí mắt Tô Ngưng Mi giật giật, đây là ý nói quần áo của cô là do anh mặc, anh cũng không còn cách nào, nếu không, chẳng lẽ đợi sau khi mọi người tỉnh dậy, nhìn thấy cơ thể của đối phương, sau đó la hét một trận sao? Đến lúc đó không chỉ khó coi, mà là cực kỳ khó coi.
Tô Ngưng Mi cắn môi nói: “Dù sao em không biết, bây giờ đều do anh nói cả. Em, em lại không biết… em… chẳng nhớ gì cả.”
Mặt cô đỏ ửng rất nóng, nụ hôn lúc nãy làm cô cảm thấy khó xử. Bây giờ Hạ An Lan lại nhắc đến chuyện này, Tô Ngưng Mi cảm thấy da mặt của mình bây giờ đã hoàn toàn chín hết cả rồi.
Cô bây giờ rất muốn xông ra khỏi phòng, về nhà, về Lạc Thành, cách Hạ An Lan càng xa càng tốt.
Hạ An Lan nhìn xung quanh, căn phòng này tràn đầy không khí thiếu nữ, mọi thứ khắp nơi đều là màu hồng, không khí thiếu nữ rất nặng, trên chiếc giường này còn tỏa ra, mùi hương trên người Tô Ngưng Mi.
Nằm ở đây, Hạ An Lan cảm thấy, toàn thân đều mềm yếu, không muốn cử động, anh than thở: “Được rồi, em không thừa nhận, anh cũng hết cách, chỉ đành chấp nhận em chơi xấu. Nhưng, em nghĩ thử những chuyện hôm đó em làm, em cũng có thể lăn khỏi giường chui vào chăn của anh ôm anh ngủ cả đêm, chuyện này, làm ra có phải hơi kỳ quái không? Đương nhiên anh cũng không ép em thừa nhận, anh chỉ cảm thấy, có phải anh, có hơi thiệt thòi không!”
Tô Ngưng Mi không còn lời nào để nói, người ta nói đều đúng mà, đúng là rất thiệt thòi!
Bị cô cưỡng hôn, bị cô cởi quần áo, hơn nữa, đến lúc nãy mới nói, thật ra đã rất nể mặt cô rồi.
Tô Ngưng Mi che mặt lại, bây giờ cả mặt mũi nhìn người ta cũng không còn nữa.
“Em đúng là cô gái đầu tiên, cũng là người duy nhất cưỡng hôn anh, còn… cởi quần áo của anh nữa, hơn nữa... Hôm nay còn...”
Hạ An Lan vẫn chưa nói xong, Tô Ngưng Mi đột nhiên giơ tay ra bịt miệng anh lại, đừng nói nữa.
Còn nói nữa thật sự không còn mặt mũi gì nữa, cả lương tâm cũng mất luôn rồi.
“Em… Em xin lỗi anh, nhưng anh xem, cả hai lần này đều có nguyên nhân, lần trước là em uống say, lần này là anh uống say... Đều không phải cố ý, thế nên... Anh có thể, đem... chuyện này quên đi không, đừng nói cho ai khác biết.”
Nói ra câu này, Tô Ngưng Mi cũng cảm thấy tâm can mình đau nhói, có một con chó đang từng miếng từng miếng ăn lương tâm của cô.
Cô lợi dụng người ta nhiều như thế, kết quả bây giờ lại bảo người ta quên đi, còn không để cho người khác biết, thiên lý ở đâu chứ.
Dù cho là chính cô, cũng cảm thấy, Tô Ngưng Mi, mày đúng là quá cầm thú mà.
Hạ An Lan nắm lấy tay Tô Ngưng Mi, nâng lên một chút: “Một lần là ngoài ý muốn, hai lần thì không phải nữa, không lẽ em không có gì muốn nói với anh sao?”
Lần này mặt anh không chút biểu cảm gì, rất nghiêm túc nhìn cô.
Trong lòng Tô Ngưng Mi hoảng loạn, câu nói này, lần trước trong điện thoại anh cũng từng hỏi như thế, nhưng cô cuối cùng cũng không đem chuyện cô muốn ly hôn kể với anh.
“Em... Em...”
Là thích đó, thích anh nên mới làm như thế.
Nhưng, trong lòng Tô Ngưng Mi có gánh nặng, cô luôn cảm thấy, trước khi chưa ly hôn, cô không có tư cách để nói thích Hạ An Lan.
Cô rất coi trọng lần đầu tiên động lòng của mình, cô rất muốn khi mọi thứ đều tốt đẹp mới phát triển tình cảm này, sau khi ly hôn, cô sẽ không băn khoăn gì, bất luận sau này có kết quả hay không, cô đều nỗ lực để thử một lần.
Nhưng bây giờ, cô không dám.
Cô rất sợ Hạ An Lan sẽ xem thường cô, cảm thấy cô là một người phụ nữ không đàng hoàng, chưa ly hôn với chồng cũ, đã bắt đầu quyến rũ người đàn ông khác.