Nhạc Bằng Trình xúc động: “Không! Trong lòng anh em chính là Nhạc phu nhân duy nhất. Em hãy cố đợi nhé, rất nhanh thôi, anh sẽ khiến cho con đĩ Tô Ngưng Mi phải cút xéo.”
Đinh Phù khẽ thở dài: “Haiz, lần này chị Tô có phần quá đáng, sao chị ấy lại có thể… mà thôi bỏ đi, không nhắc đến chị ta nữa, bây giờ chúng mình đi đâu được?”
“Khoan hẵng vội, bọn mình tìm một chỗ ở trước đã, đợi tin tức thám thính từ nhà họ Tằng, nắm thêm một số chứng cứ nữa sau đó chúng ta sẽ quay về.”
“Vâng, em nghe anh cả.”
Chỉ là lúc hai người họ đi qua cửa kiểm tra an ninh nhân viên giám sát yêu cầu kiểm tra lại hành lý của họ, nửa giờ đồng hồ trôi qua vẫn chưa thấy hai người đó rời đi.
Thoạt đầu Nhạc Bằng Trình cứ nghĩ sân bay kiểm tra hàng loạt nhưng người đằng trước, cả người đằng sau nữa đều đi rồi mà vẫn chưa để bọn họ đi, hắn có chút sốt sắng: “Có chuyện gì sao, vẫn chưa xong hả?”
Nhân viên an ninh đáp: “Thưa anh, đây là hoạt động kiểm tra thường lệ của sân bay, xin anh phối hợp.”
“Tôi đã rất phối hợp với các anh rồi, cả nửa tiếng trôi qua, các anh có làm ăn như rùa bò thì cũng phải xong rồi chứ. Như thế này chính là cố ý gây khó dễ với chúng tôi, cẩn thận nếu không tôi kiện.” Nhạc Bằng Trình sinh sống ở Mỹ đã mười hai năm, tuy chưa nhập quốc tịch Mỹ nhưng đã tự ngầm định mình chính là công dân Mỹ, trong lời nói đậm chất kiêu ngạo.
Sau khi trở về gặp người trong nước liền cảm thấy ai cũng quê mùa, một đám nhà quê, một chút hiểu biết cũng không có, đột nhiên lại dám gây khó dễ với mình.
“Thưa anh, chúng tôi không hề có ý gây khó dễ với anh chị, công việc của chúng tôi đều theo lộ trình bình thường, nếu anh cảm thấy không vừa ý thì có thể khiếu nại.”
Tuy nhân viên an ninh nói năng rất lịch sự, nhưng thái độ vẫn rất cứng rắn, ý của anh ta chính là: “Anh tùy ý khiếu nại, dù sao thì bây giờ vẫn chưa để anh đi được.”
Nhạc Bằng Trình giận dữ quát: “Anh…người phụ trách của các anh đâu, gọi tới đây cho tôi. Có biết tôi là ai không? Các anh dám như vậy với tôi à, từng người từng người một đều không có mắt hả.”
Đinh Phù vội vàng kéo Nhạc Bằng Trình lại: “Bằng Trình anh đừng sốt sắng quá, bọn mình không có vấn đề gì, cây ngay không sợ chết đứng, đợi bọn họ kiểm tra không phát hiện vấn đề gì thì ắt sẽ để chúng mình đi thôi.”
Nhạc Bằng Trình hừ một tiếng, khinh bỉ đáp: “Một đám nhà quê, ở nước ngoài chúng ta ngồi máy bay bao nhiêu lần, có lần nào như bọn họ thế này không? Lề mà lề mề mãi không xong, ngành dịch vụ ở trong nước thật là kém cỏi.”
Những hành khách đang đợi qua cửa kiểm tra an ninh vừa nghe đã thấy khó chịu, Nhạc Bằng Trình mắng không chỉ một người, hắn ném cái nhìn khinh bỉ lên tất cả mọi người trong nước.
“Ô, đây là Hoa kiều từ nước nào trở về thế? Miệt thị người trong nước chúng tôi thấp kém, thế thì đừng có mà trở về nữa đi. Đúng thế, mỗi một người chúng tôi đều là đồ nhà quê cả mà. Anh ta không phải thì chính là nô lệ ngoại bang rồi. Đùa à, chả khác gì một bức vách mục ruỗng lại còn cho mình là cao quý tít trời xanh.”
Nhạc Bằng Trình gầm lên: “Anh nói cái gì hả? Anh nói lại lần nữa xem.”
Vừa mới hạ cánh xuống sân bay, xem như về nước nhưng vẫn còn lạ nước lạ cái, Đinh Phù lo lắng xảy ra chuyện, vội vàng giữ lấy Nhạc Bằng Trình, an ủi hắn đừng nổi cơn thịnh nộ, sau đó quay ra nói với người đằng sau: “Mọi người đều là đồng bào, sao anh nói thế được?”
Vị hành khách phía sau cười lớn tiếng: “Đồng bào á? Chúng tôi nhà quê thế này sao đủ tư cách làm đồng bào với anh chị được. Người ta có khuôn mặt hoàng gia, có dòng máu Hoa Kỳ chảy trong xương cốt, cao quý làm sao. Chúng tôi nào dám sánh nổi.”