“Anh tưởng bây giờ là thời buổi nào rồi? Nhà họ Nhạc là một gia tộc có tiếng tăm ở Lạc Thành, muốn điều tra anh còn không phải là một chuyện đơn giản hay sao? Tôi khuyên anh không nên cố gắng đánh lạc hướng bọn tôi, vô ích thôi. Anh không phối hợp như thế này không hề tốt cho anh tí nào.”
Nhạc Bằng Trình sửng sốt, lẽ nào… còn không phải Tô gia?
Cảnh sát lạnh lùng nói: “Nếu như anh không chịu nói, cũng không sao. Đêm nay còn dài, còn cả ngày mai nữa, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”
Nhạc Bằng Trình vừa nghe thế đã muốn phát điên: “Tôi sẽ tố cáo các anh, các anh tra tấn ép cung.”
Cảnh sát nói rất rõ ràng: “Nhạc Bằng Trình, đề nghị anh chú ý lời nói của mình có được không? Tra tấn ép cung, những vết thương trên người anh không phải do chúng tôi đánh. Đồn cảnh sát chúng tôi là một nơi pháp trị, chưa động đến một ngón tay nào của anh cả, hy vọng anh đừng vu khống chúng tôi, không thì chúng tôi cũng có thể tố cáo anh.”
“Các anh… các anh không cho tôi ăn cơm, không cho tôi nghỉ ngơi, đây không phải tra tấn thì là gì?”
Những đường gân xanh trên trán Nhạc Bằng Trình như sắp bị cơn tức giận làm cho vỡ tung. Bọn họ có thể không nghỉ ngơi, nhưng có thể thay phiên nhau, còn hắn ta thì sao? Hắn vừa về nước, vẫn còn lệch múi giờ. Sau vài tiếng bị giam giữ thẩm vấn ở đây, hắn đã sắp suy sụp đến nơi rồi.
Nhạc Bằng Trình nghiến răng nói: “Nhưng các anh không cho tôi ăn cơm.”
Cảnh sát thở dài: “Nhạc Bằng Trình, cần phải nhắc nhở anh một câu. Tôi nhớ rất rõ rằng 6 giờ 20 phút chiều hôm nay, chúng tôi đã đem cho anh một hộp cơm có rau có thịt, nhưng anh không ăn, anh còn lật đổ hộp cơm. Anh có biết cả tuần nay đây là hộp cơm ngon nhất không? Số lượng cơm hộp hằng ngày cung cấp cho đồn cảnh sát của chúng tôi đều có hạn. Để không lãng phí thức ăn, chúng tôi không đặt nhiều. Anh lật đổ hộp cơm, anh lãng phí nhiều thức ăn như vậy, thế nên anh không ăn cơm, là đáng lắm.”
Nhạc Bằng Trình tức giận đến run người: “Cái gì, cái đó mà cũng gọi là cơm. Cái thứ đó đến chó cũng chẳng thèm ăn. Các anh cố tình trừng trị tôi đúng không, đến hộp cơm cho tôi cũng hôi hám như vậy.”
Lúc đó hắn ta đã cực kỳ đói rồi, nhìn thấy hộp cơm liền chửi đổng một câu, nhưng đành há mồm ăn để lấp đầy bụng.
Nhưng không ngờ rằng, bên trong thức ăn đã mọc lông, cơm đã mốc meo, hắn ta tức quá lật đổ hợp cơm ngay lúc đó.
Cảnh sát đập bàn, tức giận nói: “Nhạc Bằng Trình, anh sống ở nước ngoài lâu quá rồi, về nước không nhìn ai vừa mắt, ăn thức ăn trong nước cũng không thấy hợp vị đúng không. Chỉ có mỗi hộp cơm của anh là hôi thối, cái lưỡi của anh kỳ lạ quá đấy.”
Nhạc Bằng Trịnh sắp tức đến phụt máu, tay cảnh sát này quá đáng ghét.
“Các anh, rõ ràng… các anh hiếp người quá đáng. Thức ăn rõ ràng là mọc lông rồi, tôi còn ăn được sao?”
Cảnh sát cười lạnh: “Nhạc Bằng Trình, anh đúng là mở mắt nói mò. Lúc tôi đưa cho anh, thức ăn còn đang nóng. Tôi không ngờ rằng, ngay cả kiểu nói dối ấu trĩ thế này mà anh cũng nói ra được. Xem ra, người như anh ở nước ngoài không bị xúi giục bán nước mới là lạ.”
Nhạc Bằng Trình vốn dĩ cực kỳ mệt mỏi, vừa đói vừa khát, đau đầu chóng mặt, đã xuất hiện triệu chứng tụt huyết áp, sau khi nghe cảnh sát nói vậy, tức đến mức không thở được, mắt trợn trừng, bất tỉnh nhân sự.
“Ai dà, ngất rồi.”
“Yếu đuối quá đấy, tôi chỉ vừa mới lên gân thôi mà.”
“Chắc không sao chứ?”
“Không sao, cấp hỏa công tâm, tức giận quá ấy mà, đói vài bữa không chết người được, hơn nữa, cũng không phải không cho ăn, tự hắn ta không ăn, trách ai được?”