Hạ An Lan nói rồi, bảo cô đừng coi Nhạc Thính Phong là trẻ con, thế nên cô nói hết suy nghĩ của mình với cậu.
Nhạc Thính Phong chỉ tay vào cô: “Mẹ…”
Trước đây cậu luôn mồm cảnh cáo mẹ, đừng rung động trước Hạ An Lan, nhưng bà vẫn rung động rồi, hơn nữa đã muốn gả cho người ta nhanh như vậy.
Gã Hạ An Lan này ra tay cũng quá nhanh.
Tô Ngưng Mi bỏ tay Nhạc Thính Phong ra, cúi gầm mặt, nhìn xuống chân, buồn bã nói: “Mẹ biết rằng chú ấy cực kỳ thông minh, có lúc cũng rất láu cá, mẹ muốn giở trò trước mắt chú ấy, thì không chiêu nào qua được. Những điều này mẹ đều hiểu cả, thế nhưng, cho dù mẹ gặp được những loại ngu xuẩn như Nhạc Bằng Trình, thì không phải cũng bị bỏ rơi đó sao. Với IQ của mẹ, bảo mẹ đi thu phục một người đàn ông, thì mẹ nghĩ, chắc cả đời này cũng không thể nào.”
Nhạc Thính Phong sững lại, những lời mẹ cậu nói không phải không có lý.
Cậu không nói gì, tiếp tục nghe mẹ nói.
“Trước đây mẹ không hiểu, nhưng nhiều năm nay ở trong cuộc hôn nhân thất bại này, cuối cùng mẹ cũng hiểu ra, hôn nhân không phải là cứ tìm một người không thông minh không xảo trá là có thể hạnh phúc cả đời. Hôn nhân là yêu thích lẫn nhau, thấu hiểu lẫn nhau, không có liên quan gì nhiều đến IQ. Chỉ cần có thể đối xử tốt với mẹ là được rồi. Con nói xem, thứ mà mẹ cầu không phải thế hay sao? Sống với nhau lại không cần âm mưu tính toán, không cần phải bẫy qua bẫy lại đúng không. Nếu như thế thì, còn kết làm gì nữa? Hơn nữa, mặc dù chú ấy rất xảo trá, nhưng chưa từng làm bừa trong quan hệ nam nữ. Cuộc sống của chú ấy chỉ toàn là công việc với công việc, đời tư cực kỳ sạch sẽ. Mẹ không cần phải lo lắng từ sáng đến tối, lo rằng chú ấy ở bên ngoài có người phụ nữ nào khác hay không, mẹ không cần đấu với tình nhân từ sáng đến tối, như vậy không phải là quá tốt hay sao?”
Tô Ngưng Mi nói xong, ngẩng đầu nhìn Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong không nói gì một hồi lâu, cậu đang nghiêm túc suy nghĩ về những gì mẹ nói.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy, mẹ nói rất đúng. Mẹ không thông minh. Trải qua một lần đổ vỡ trong hôn nhân, bà ấy biết rằng mình cần gì, cũng biết rằng, điều gì là quan trọng trong hôn nhân.
Tô Ngưng Mi gật đầu: “Mẹ… mẹ khá là thích chú ấy, bởi vì chú ấy vừa đẹp trai, vừa tài giỏi. Vốn dĩ mẹ cảm thấy mình không xứng với chú ấy, nên cũng không dám nghĩ gì nhiều. Thế nhưng, hình như chú ấy cũng có ý với mẹ. Hơn nữa, mẹ nghĩ đến thân phận của chú ấy. Mặc dù mẹ cũng có ít tiền tài, nhưng chú ấy cũng không thiếu, chú ấy cũng chẳng lấy được gì từ mẹ. Có lẽ lấy mẹ rồi còn không tốt cho chú ấy. Thế nên, mẹ chỉ nghĩ, một người đã từng kết hôn như mẹ, lại lấy được một người hoàn hảo như chú ấy, thì là mẹ lãi đấy chứ?”
Nhạc Thính Phong giật giật cơ mép, mặc dù cậu cảm thấy mẹ mình rất ngốc, thế nhưng, cậu lại không bắt được lỗi nào trong những lời bà ấy vừa nói.
Nếu như kết hôn với Hạ An Lan, thì đúng là mẹ cậu đang có lời.
Đã từng kết hôn lại còn đèo bòng thêm một đứa con riêng, đầu óc lại chẳng linh hoạt mấy.
Còn Hạ An Lan thì sao, tiền đồ rộng lớn sáng sủa, gia thế tốt, nhân phẩm tốt, ngoại hình tốt, đời tư cực kỳ sạch sẽ, cơ bản là không bới được vết nào.
Gả cho một người đàn ông như vậy, mẹ cậu thực sự là lãi to rồi.
Đã đen đủi nửa đời rồi, lẽ nào vận may đã đến?
Chỉ có điều cậu rất băn khoăn, có phải mắt mũi Hạ An Lan có vấn đề rồi không, tại sao.. lại… thích được mẹ cậu? Hay là khẩu vị của hắn hơi bị đặc biệt?
Nhạc Thính Phong lườm Tô Ngưng Mi: “Mẹ, mẹ nói xem, trí thông minh cả đời của mình có phải chỉ dùng để suy nghĩ về chuyện này thôi không?”
Cậu cảm thấy từ khi cậu biết nhận thức, mẹ cậu chưa bao giờ thông minh như thế này.